Tiểu hài tử này đã có một cổ họng tốt bẩm sinh, lúc nói chuyện còn mang theo chút giọng trầm trầm, chỉ là bây giờ tuổi hắn vẫn còn nhỏ cho nên trong giọng nói vẫn có chút non nớt khiến người ta vô cùng yêu mến.
Dù sức kiên trì của Kiều Quảng Lan không tốt, ngày thường cũng rất ít khi giao tiếp với mấy đứa nhỏ thế này, hắn nghe lời của y thì không nhịn được bật cười một tiếng.
Hắn nói: "Ta nhặt được ngươi dưới chân núi. Ngươi bị thương không nhẹ nên cần phải tắm rửa cho sạch sẽ. Cũng có phải là tiểu cô nương đâu, cởi quần xuống thôi mà, đừng lo quá, ta là người tốt."
Tiểu nam hài không cử động, cũng không nói năng gì, lại khôi phục bộ dáng sợ hãi như trước. Kiều Quảng Lan cởi áo quần của y sạch sẽ, giúp tẩy rửa vết máu lẫn vết bùn đất dơ bẩn trên người, rồi dùng nước rửa qua vết thương do bị kiếm đâm từ phía sau.
Mãi đến bây giờ hắn mới phát hiện ra vừa nãy bản thân không nhìn kỹ càng, vết thương bị kiếm đâm kia ít nhất cũng đã bị hơn nửa tháng, bây giờ bị thương lần nữa lại làm vết thương rách ra rồi chảy máu. Vết thương bị đâm xuyên qua ngực kia vẫn còn chảy ra chút máu màu đen, thấy rõ vết thương đó có độc, mà đứa nhỏ này cũng đã dùng thuốc giải độc rồi cho nên cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Kiều Quảng Lan thả nhẹ lực tay, thay y lau sạch máu đen, sau đó dùng linh tuyền tẩy rửa vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/3095493/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.