Kiều Quảng Lan há miệng hồi lâu nhưng không nói được gì, cổ họng hắn như bị nghẹn lại, hắn không nói được lòng mình bây giờ là cảm giác thế nào, có khiếp sợ, có cảm động, cũng có cả không dám tin.
Trong ấn tượng của hắn, Lộ Hành luôn là người khéo léo đưa đẩy, thận trọng từng bước. Trước giờ Kiều Quảng Lan chưa từng nghĩ đến anh ta sẽ đưa ra lựa chọn được ăn cả ngã về không ngu ngốc đến thế.
Hắn khẽ vươn tay che mắt mình, hồi lâu mới miễn cưỡng cười: "Ghét thật đấy. Anh nói đi anh ta có phải bị thiểu năng không..."
Đan Chương thở dài, có chút chuyện anh vẫn không muốn nói rõ, nhưng nhìn bộ dáng sư đệ nhà mình anh lại đột nhiên không có ý định che giấu gì cả. Dựa vào sự nhạy bén của Kiều Quảng Lan thì sớm muộn gì cũng phải biết, nếu để bận lòng còn không bằng nói một lần luôn cho xong.
Anh kéo bàn tay đang đặt trên mắt của Kiều Quảng Lan xuống rồi nói: "Vậy em thì sao? Điều này trước kia anh cũng muốn hỏi, có phải là em ngốc không?"
Kiều Quảng Lan khựng lại, Đan Chương lắc đầu: "Từ bé hai đứa bọn em đã không hợp nhau nhưng cứ làm mấy chuyện ngu ngốc lại cứ như thần giao cách cảm ấy. Em có biết mặc dù Lộ Hành sửa sổ sinh tử được nhưng lại phải dùng thứ gì để đánh đổi với địa phủ không?"
Điểm này từng thoáng qua nhưng cảm xúc của Kiều Quảng Lan kích động tất nhiên không nghĩ đến việc truy hỏi, bây giờ hắn nghe Đan Chương nhắc đến thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/895677/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.