Cố Vân Kiếm đứng đó một lúc, mặt đỏ bừng.
"Mục Vũ Đạm!"
Cố Vân Kiếm nặn ra ba chữ, chậm rãi nói: "Tôi biết .... cô ... nhị muội của sư phụ!”
"Cố Vân Kiếm, ta đánh giá thấp ngươi rồi!"
Người phụ nữ khịt mũi, hất tay, cố Vấn Kiếm khuyu xuống, thở hổn hển.
"Tục ngữ nói rất hay, sư phụ như cha, ta cũng coi như là cô cô của ngươi ... "
"Chào nhị cô cô!"
Cố Vân Kiếm lập tức nói.
Mục Vũ Đan im lặng.
Thái Huyền Tịnh im lặng.
"Ngươi đúng là có đức hạnh giống hệt sư phụ ngươi, quá vô liêm sỉ!"
Cố Vân Kiếm cười vui vẻ nói: "Trên đời này, người giữ mặt mũi thì sống không tho."
Mục Vũ Đạm hừ một tiếng, ngồi trong đình các, lại nói: "Năm đó Mục Huyền Thần có thể tiến vào tiên giới là nhờ vào sự ngu ngốc của mình, cùng với thần dược mà hắn điều chế ra, khiến hắn có thể tránh được sự trừng phạt quy tắc trời đất mà cha ta đặt ra, coi như sơ hở, may mắn thành công."
"Còn ta vất vả, lại chết hàng chục ngàn lần!"
Cố Vân Kiếm chắp tay nói: "Nhị cô cô vất vả rồi."
"Ha ha!"
Mục Vũ Đạm nói tiếp: "Ta sinh ra đã có hai linh hồn trong một thân thể, cho nên luôn có thể cố gắng thử đột phá pháp tắc của trời đất. Nếu một hồn phách chết đi, vẫn còn một cái nữa. Theo thời gian diễn hóa, hồn phách hoàn hảo sẽ dần dần ngưng tụ hồn phách còn lại, nhưng cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748764/chuong-10956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.