"Không phải còn có ta sao!"
Mục Vũ Đạm mỉm cười tự tin.
...
Bên ngoai Thái Âm Tiên Giáo.
Cố Vân Kiếm lăn lộn mấy chục dặm, cuối cùng va vào một ngọn núi cao, sắc mặt cực kỳ khó coi.
'Đều là những người gì chứ!"
Cố Vân Kiếm đứng dậy, nhìn nếp gấp trên áo của mình, dùng tay vuốt phẩng nó, sau đó anh ta thấy một trong hai chiếc cúc đối xứng trên ngực đã bị mất, vẻ mặt rất khó coi.
"Chiếc cúc còn lại đâu rồi?"
Cố Van Kiem chong mông ra giữa đa sỏi tìm kiếm, nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy.
Cuối cùng, Cố Vân Kiếm đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc cúc áo không đối xứng còn lại trên ngực, lấy tay kéo chiếc cúc còn lại ra rồi ném đi.
Cố Vân Kiếm thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai bên không có cái cúc nào, cực kỳ cân xứng và hoàn hảo.
Bây giờ, thấy thoải mái rồi!
"Cốc Tân Nguyệt ... ngủ với sư phụ ta rồi lại lật mặt không nhận người, ha, phụ nữ ... "
"Mục Vũ Đạm .. xem ra thương chị dâu hơn là thương anh trai!"
"Mục Huyền Thần ... khó khăn lắm mới xuống, nhưng lại không đáng tin cậy, có ích gì chứ!"
Cố Vân Kiếm lẩm bẩm: "Khi đó sư phụ kết giao nhiều bạn bè như vậy, ta cũng không dám tìm. Tông Đồng Nguyên và Tông Tư Nguyên đều giết cha mình và hợp tác với dị tộc. Vậy thì có thể tin ai, ta làm sao biết được chứ!"
Cố Vân Kiếm sờ sờ lông mày, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748765/chuong-10957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.