Tần Ninh bảo: “Đi theo ta, ta chữa trị cho các ngươi”.
Nghe vậy, Thạch Quang Diệp bèn đáp: “Vết thương của tại hạ không đáng lo, phiền công tử chữa trị cho các sư đệ sư muội của tại hạ trước”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Quang Diệp nói: “Vết thương của ngươi không đáng lo hả?
Bọn họ không chết nhưng chưa tới ngày mai, ngươi đã chết rồi!”
Thạch Quang Diệu sửng sốt.
Tần Ninh nói thêm: “Ngươi là y sư hay ta là y sư?
Theo ta!”
Dứt lời, Tần Ninh dẫn đám người Thạch Quang Diệu đến một chỗ trong sơn chốc, chọn vài gian nhà tranh rồi bắt đầu chữa trị cho Thạch Quang Diệu.
Giờ thì hay lắm.
Thái Thanh tiên tông có Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh.
Ngọc Thanh tiên cung có nhóm người Vân Học Lâm.
Thượng Thanh Lâu bây giờ thì có mấy người Thạch Quang Diệu... đệ tử của tam đại bá chủ đều tụ tập về đây hết.
Sơn cốc này nghiễm nhiên bị Tần Ninh coi thành dược quán.
Đến trước gian nhà tranh, Tần Ninh nói với Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ: “Nói cho con chó ngu kia lại dẫn người về thì ta sẽ không chữa mà cũng không có đan dược ăn đâu”.
Dịch Tinh Thần gật đầu.
Bạch Hạo Vũ cười thầm rồi đi ngay.
Mấy ngày nay, hắn ta chọc chó rất vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748148/chuong-10340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.