Cùng với tiếng động ầm ĩ kia, trên bầu trời sơn cốc có một bóng đen đang lao xuống.
Một con chó tóm một người đáp xuống.
Khói bụi mịt mù.
Tần Ninh ghét bỏ khoát tay.
Nhưng ngay sau khi khói bụi tản bớt, Tần Ninh nhìn qua, ngơ ngẩn cả người.
“Đệch mợ nhà ngươi!”
Thấy cảnh tượng trong sơn cốc, Tần Ninh chửi ầm lên.
Sau khi con chó vàng đáp đất vững vàng, đằng sau nó có hơn trăm người bị xích sắt khóa, có người của Hàn Mị tộc, cũng có người của Cảnh Hỏa tộc.
Ngoài ra, còn có vài người bị thương đang vô cùng u sầu.
Con chó vàng nghe Tần Ninh quát to, không vui nói: “Chẳng phải ngươi nói giết Dị tộc là trách nhiệm của mỗi người sao?”
“Ta là thiên cẩu, cũng có trách nhiệm chứ!”
Tần Ninh mắng: “Ngươi bắt Dị tộc thì bắt chứ lần nào cũng hốt thêm mấy kẻ bị thương về làm gì?”
“Không ngờ là Tần Ninh ta ở đây lánh nạn tránh người làm phiền mà ngươi lại coi đây là nhà thương hả?
Ngươi coi ta là Bồ Tát sống chữa bệnh cứu người làm niềm vui à?”
“Chẳng phải ngươi hận Dị tộc thấu xương hả?
Ta bắt Dị tộc giúp ngươi còn không tốt sao?”
Con chó vàng u sầu nói.
“Bắt Dị tộc thì bắt, nhưng hốt mấy tên bị thương đó về rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748147/chuong-10339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.