Không cần giết vội hả?
Nó vội muốn chết rồi đó! “Thẩm vấn thì bảo Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi, ta chờ ăn tiên đan được rồi”.
Đại Hoàng nói: “Ngươi muốn cứu người thì cứu đi, đừng lo cho ta”.
Ông đây cũng đâu tính lo cho ngươi! Tần Ninh đến bên cạnh trăm tên Dị tộc bị trói kia, trên mặt đất chỗ đó là mấy người đang ngồi hoặc nằm.
Có người mặc cẩm bào nhưng lại bị rách nát bươm, bị thương rất nghiêm trọng.
“Các ngươi từ đâu đến?”
Một người thanh niên bị thương nhẹ trong đó trả lời: “Bọn ta đến từ Ngọc Thanh tiên cung”.
Ngọc Thanh tiên cung! Một trong ba thế lực đứng đầu Tam Thanh tiên vực.
“Người này bị thương nặng nhất, ta sẽ chữa trị cho hắn ta trước”.
Tần Ninh nói: “Các ngươi mang hắn ta đi theo ta”.
“Cảm ơn công tử”.
Người thanh niên kia phấn khích nói: “Đây là sư huynh Vân Học Lâm, nếu ngươi có thể cứu mạng sư huynh, Ngọc Thanh tiên cung chúng ta ắt có hậu tạ”.
Hậu tạ thì thôi bỏ đi.
Chẳng qua Tần Ninh cứu người suốt hai ngày trời nên thể xác và tinh thần cũng dần suy kiệt.
Hắn dẫn bọn họ tới một chỗ trong sơn cốc rồi chọn một gian nhà tranh, bảo bọn họ tiến vào.
Trong một gian nhà tranh khác, Lý Uyển Thanh nghe ồn ào bèn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748146/chuong-10338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.