“Hình như là vết thương do Cảnh Hỏa tộc gây ra”.
Dịch Tinh Thần nói.
Tần Ninh gật đầu rồi bắt tay chữa trị.
Nhờ sự chữa trị của Tần Ninh, người thanh niên nằm trên giường từ từ khôi phục sức sống, tỉnh táo phần nào.
Khi thấy mình không phải đang bị Dị tộc bao vây mà đang ở trong một gian nhà tranh, người thanh niên ấy đau đớn nói: “Cảm ơn, ta tên là... Ninh Tùy Vân!”
Tần Ninh tập trung chữa trị cho hắn ta, không nói một lời.
Dịch Tinh Thần bèn bảo: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng lo lắng, nơi này không có Dị tộc”.
Ninh Tùy Vân nhìn Dịch Tinh Thần rồi chuyển qua Tần Ninh, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm nói: “Ngươi là... Tần Ninh...”, ồ! Quen ta à?
Tần Ninh sửng sốt bèn hỏi: “Sao ngươi biết ta là ai?”
“Ta đã thấy... bức tranh... chân dung ngươi...”, Ninh Tùy Vân đứt quãng nói: “Diệp đại ca... đưa cho ta xem...”, mới nói được một nửa, Ninh Tùy Vân đã hôn mê.
Tần Ninh bất ngờ.
Diệp đại ca nào?
Ai là Diệp đại ca?
Diệp Nam Hiên sao?
Chẳng lẽ Diệp Nam Hiên ở Tam Thanh tiên vực?
Tần Ninh không nói gì mà tiếp tục chữa trị.
Mặt trời ló ra đằng đông lặn xuống đằng tây.
Đợi đến khi mặt trời nhô lên vào ngày thứ hai, Tần Ninh mới thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748145/chuong-10337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.