Sau khi trở lại sơn cốc, bước vào gian nhà tranh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đi ra ngoài còn Lý Uyển Thanh ở lại.
Tần Ninh xé lớp áo trên người Lam Nhược Vân ra, ân cần kiểm tra mỗi một chỗ kinh mạnh xương cốt trên cơ thể Lam Nhược Vân.
Lý Uyển Thanh đứng bên thấy cảnh đó bèn nhớ tới vài ngày trước, lòng thầm đoán chắc là mình cũng được Tần Ninh chữa trị như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến sự an nguy của Lam sư tỷ, Lý Uyển Thanh bèn xóa tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nhìn về phía Tần Ninh hỏi: “Sao rồi?”
“Tâm mạch phế phủ đều bị tổn thương, còn sống đã là kỳ tích rồi, nhờ vào đan dược mới giữ được một hơi cuối cùng”.
Sắc mặt Lý Uyển Thanh tăm tối, hỏi: “Vậy... vậy có thể cứu được không?”
“Có thể, bị thương nặng hơn cô nhiều, nhưng vẫn cứu được”.
Tần Ninh không nói không rằng tiếp tục chữa trị... Hắn bận rộn cả một đêm, đến ngày hôm sau mới bước ra khỏi nhà tranh duỗi người.
Bận rộn một ngày một đêm đã khiến hắn mệt chết rồi.
May thay đó là Tần Ninh chứ nếu là những người khác gặp Lam Nhược Vân, cho dù Lam Nhược Vân vẫn còn một hơi thì xác định chết chắc rồi.
Đúng lúc này, trên bầu trời sơn cốc truyền tới tiếng xé gió.
“Tần Ninh Tần Ninh...”, một tia sáng vàng lóe lên rồi lao xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748144/chuong-10336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.