Huyết Vô Chiết đứng dậy, Bắc Đấu Hồng An bị đánh gãy hai chân cũng muốn đứng dậy, nhưng lại bị áp chế không đứng lên nổi.
“Ngươi nên chết đi thì hơn!”
Dương Thanh Vân lạnh lùng nói.
Đối với dị tộc và người hợp tác với dị tộc, hắn ta cũng đã bị Tần Ninh ảnh hưởng, sẽ không muốn nương tay với những người này.
Dựa theo lời của Tần Ninh, cho dù tổ tông mười tám đời của những người này có chết, cũng không ai cần phải đau buồn vì bọn họ.
Quên nguồn quên gốc gì đó.
Không đáng! Như vậy, đám người của Yểm Nguyệt thánh địa cũng xuất phát theo đám người Thanh Vân cung.
Trên đường.
Nguyệt Thu Vân đi ở bên cạnh Dương Thanh Vân, mỉm cười nói: “Dương cung chủ tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, đúng là có thiên phú hơn người”.
Dương Thanh Vân khách khí nói: “Thánh chủ quá khen rồi, là sư phụ dạy dỗ tốt”.
“Ta thấy là do Dương cung chủ có thiên phú tốt...”, cách đó không xa, nhìn thấy Nguyệt Thu Vân nhiệt tình với đệ tử nhà mình như vậy, khóe miệng Tần Ninh co giật.
Động tình rồi?
Trâu già gặm cỏ non?
Đừng có nằm mơ! Đồ đệ của hắn còn có một người vợ tên là Tiên Nhân kia, mặc dù Tiên Nhân không ở đây, nhưng hắn cũng biết đại đệ tử chính là người trọng tình trọng nghĩa.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747971/chuong-10163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.