“Đây là chuyện mà người trên Kim Tiên trong gia tộc Bắc Đấu chúng ta mới có thể biết, tộc nhân khác cũng không biết”.
“Được, vậy ta sẽ chỉ giết nhân vật cấp bậc Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên thôi”.
Nghe nói như thế, Huyết Vô Chiết ở một bên cũng cười lạnh nói: “Ngươi đúng là nghĩ mình là Tiên Vương Tiên Hoàng gì ư?”
“Ăn to nói lớn thật đấy!”
Lý Nhàn Ngư cười nhạo nói: “Vậy còn ngươi?
Cho dù sư phụ ta nói như thế nào, bây giờ ngươi vẫn phải ngoan ngoãn quỳ ở đây, bớt nói mấy lời không phục đi”.
Bắc Đấu Hồng An nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, lại nói: “Ngươi đừng đắc ý quá, Tiên Quân hạ vị thì sao chứ, lần này, các ngươi sẽ đều phải chết ở đây”.
Bắc Đấu Hồng An vừa nói ra lời này, Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư đang định ra tay, lại bị Tần Ninh ngăn cản.
“Nói xem nào...”, “Trong gia tộc Bắc Đấu của ngươi liệu có còn Tiên Quân nhập phẩm tồn tại không?”
Bắc Đấu Hồng An nghe nói như thế thì hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Vô Chiết, cười nói: “Ngươi nói đi?”
Huyết Vô Chiết vẫn còn khinh thường nói: “Tần Ninh, ngươi thật sự nghĩ rằng chúng ta dùng hết thủ đoạn để bao vây di tích cổ Đông Vĩnh thành này lại, chỉ để dẫn các ngươi tiến vào, sau đó giết người phản kháng, thu người quy thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747970/chuong-10162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.