Nghe nói như thế, Tần Ninh cười nói: “Giống như Huyết Nguyệt tộc các ngươi, bị bắt trải qua nguy hiểm chết người để đi vào thế giới Thương Mang chúng ta?”
Huyết Vô Chiết cười khổ nói: “Chúng ta cũng không phải bị bắt, mà là tự nguyện, muốn lập công, tăng địa vị của tộc mình lên”.
“Vậy đám tộc trưởng các ngươi cũng đủ nhẫn tâm”.
Tần Ninh lạnh lùng khinh thường nói: “Lấy mạng sống của tộc nhân để thực hiện mục đích của mình”.
Huyết Vô Chiết chua xót nói: “Cũng không phải như thế, đây là chuyện mà cả tộc ta từ trên xuống dưới đều đồng ý, nếu không lấy việc nhiều tộc nhân đã phải chết đi trong quá trình tiến vào thế giới Thương Mang như vậy, nếu có tộc nhân nào đó không đồng ý, cho dù là đám nhân vật lớn trong tộc cũng không thể trấn áp được sự phản đối của mọi người”.
“Cũng giống như thế giới của ngươi, thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, bên ngoài cũng là như thế, hoặc có thể nói là... Trời đất thế giới nào cũng đều là như thế, hồng hoang vũ trụ, càn khôn hoàn vũ, bất cứ nơi nào, chỉ cần có sinh linh tồn tại thì đều là như thế”.
“Huyết Nguyệt tộc chúng ta cũng muốn làm cho tộc mình trở nên lớn mạnh, cũng muốn làm chúa tể một thế giới!”
Tần Ninh cười nói: “Như vậy thì phải tự làm tự chịu chứ?”
Huyết Vô Chiết bất đắc dĩ cười, lại nói: “Tần Ninh, ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747972/chuong-10164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.