Ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi nhìn nhau, cười khổ một tiếng, ngay sau đó rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh vẫn còn đang ngẩn người nhìn pho tượng.
Đột nhiên, ngày hôm đó.
Lang Như Lôi đến.
"Sao chỉ có một mình ngươi?"
Tần Ninh tò mò.
Ba người này như hình với bóng vậy, không bao giờ rời khỏi nhau.
Lang Như Lôi trầm mặt, đôi mắt đỏ ửng đưa một cái hộp gấm bằng gỗ cho Tần Ninh.
Mở hộp gấm ra, Tần Ninh sửng sốt một chút.
Bên trong hộp gấm là một viên hải châu lớn bằng nắm đấm, tản ra hào quang lưu ly, lấp lánh rực rỡ.
"Đây chính là Đại Hải Châu mà Bàng Cầu nói?"
Tần Ninh cười nói: "Vật này đúng là có tác dụng để ta chữa thương”.
"Bàng Cầu đâu rồi?"
Lang Như Lôi nghe nói như vậy thì cúi đầu, nắm chặt hai quả đấm, nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Chết rồi!"
Khi Lang Như Lôi vừa dứt lời, hải châu trong tay Tần Ninh rơi xuống đất, nổ tung rầm một tiếng, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Lang Như Lôi, muốn nói gì nhưng lại không nói được một câu nào.
Trên thực tế, hắn mới chỉ ở với ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674126/chuong-9362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.