Chương trước
Chương sau
 Nhưng lại có vài người nhìn hắn với vẻ mặt tức giận.  

 

Cái gọi là thần tử, ở đảo Tam Nguyên hơn một tháng, đảo Tam Nguyên vẫn còn nguy hiểm.  

 

Căn bản vẫn không thay đổi gì cả! Trong lòng những tộc nhân này cũng không đến nỗi oán hận Tần Ninh, chẳng qua là cảm thấy... có phải trời xanh chỉ dẫn sai rồi không?  

 

Tần Ninh nói: "Ai giết?"  

 

Ba vị đại tế tư Ô Đông yên lặng không nói.  

 

Ô Linh Nhan tiến lên, căm hận nói: "Là bộ tộc Vân thị của đảo Kình Vân!"  

 

"Vì sao?"  

 

Tần Ninh bình tĩnh hỏi.  

 

Ô Linh Nhan vừa muốn mở miệng, Ô Đông mắng: "Ô Linh Nhan, im miệng”.  

 

Ô Đông vội vàng nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Thần tử, ngươi không cần để ý, việc cần thiết là ngươi phải dưỡng thương xong đã”.  

 

Tần Ninh liếc Ô Đông một cái, chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã tôn ta là thần tử, thần tử như ta cũng nên có chút quyền lợi chứ?  

 

Ngay cả quyền được biết cũng không có sao?"  

 

Ô Đông ngẩn ra.  

 

Lang Như Lôi ở bên cạnh trầm giọng nói: "Bộ tộc Vân thị ở đảo Kình Vân từ trước đến giờ vẫn luôn nhòm ngó đảo Tam Nguyên chúng ta”.  

 

"Những năm gần đây, đảo Kình Vân, đảo Lưu Sơn, đảo Bách Nham không ngừng chèn ép đảo Tam Nguyên chúng ta, ba phương đồng minh liên hiệp, chúng ta không có sức chống lại”.  

 

"Bàng Cầu và Bàng Uẩn thúc cùng nhau ra khỏi, lại đụng phải bộ tộc Vân thị, đám người kia trực tiếp ra tay...”, Tần Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, tùy tiện nói: "Nếu đã như vậy, diệt bọn họ!"  

 

Hắn vừa dứt lời, xung quanh võ trường hoàn toàn tĩnh mịch.  

 

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh.  

 

Nếu đã như vậy, diệt bọn họ.  

 

Lời nói này vô cùng ung dung.  

 

Nhưng mà... Đảo Kình Vân, đảo Lưu Sơn, đảo Bách Nham ba đảo, thực lực của mỗi một hòn đảo đều mạnh hơn bọn họ, ba đảo đồng minh chính là vì muốn thôn tính đảo Tam Nguyên bọn họ... Hơn nữa... sau lưng ba đảo còn có chỗ dựa! Vốn dĩ không phải đảo Tam Nguyên chưa từng nghĩ đến việc cho dù có bị tiêu diệt, cũng phải cắn ba đảo kia một miếng thịt đã.  

 

Nhưng sau lưng người ta còn có nhân vật lớn! Căn bản không đánh nổi.  

 

"Tế tư đại nhân!"  

 

"Tộc trưởng đại nhân!"  

 

Nhưng vào lúc này, bên ngoài võ trường, một bóng người đột nhiên vọt tới.  

 

"Có chuyện lớn rồi!"  

 

Một vị tộc nhân sắc mặt khó coi nói: "Người của bộ tộc Vân thị đảo Kình Vân tới!"  

 

Cái gì?  

 

Nghe thấy vậy, đám người Ô Đông liền biến sắc.  

 

Thân là tộc trưởng bộ tộc Bàng thị, Bàng Đông Lai vừa mới mất con trai, lại nghe thấy bộ tộc Vân thị đến, sắc mặt lập tức tái xanh.  

 

"Bọn họ còn dám tới?"  

 

Bàng Đông Lai liền lao ra.  

"Đông Lai!"  

 

Ba vị đại tế tư biến sắc, hai vị tộc trưởng Ô Hạc Vũ và Lang Thiên Địch cũng vội vàng đuổi theo.  

 

Rất nhanh một đám người mênh mông cuồn cuộn đã xuất hiện ở bờ biển đảo Tam Nguyên.  

 

Cách bến tàu mười mấy hải lý, từng chiếc thuyền to dương buồm đến gần.  

 

"Bộ tộc Vân thị đảo Kình Vân lấn hiếp người quá đáng!"  

 

Giờ phút này Bàng Đông Lai nắm chặt hai quả đấm, nhìn ba chiếc thuyền to kia.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.