Nhưng lại có vài người nhìn hắn với vẻ mặt tức giận.
Cái gọi là thần tử, ở đảo Tam Nguyên hơn một tháng, đảo Tam Nguyên vẫn còn nguy hiểm.
Căn bản vẫn không thay đổi gì cả! Trong lòng những tộc nhân này cũng không đến nỗi oán hận Tần Ninh, chẳng qua là cảm thấy... có phải trời xanh chỉ dẫn sai rồi không?
Tần Ninh nói: "Ai giết?"
Ba vị đại tế tư Ô Đông yên lặng không nói.
Ô Linh Nhan tiến lên, căm hận nói: "Là bộ tộc Vân thị của đảo Kình Vân!"
"Vì sao?"
Tần Ninh bình tĩnh hỏi.
Ô Linh Nhan vừa muốn mở miệng, Ô Đông mắng: "Ô Linh Nhan, im miệng”.
Ô Đông vội vàng nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Thần tử, ngươi không cần để ý, việc cần thiết là ngươi phải dưỡng thương xong đã”.
Tần Ninh liếc Ô Đông một cái, chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã tôn ta là thần tử, thần tử như ta cũng nên có chút quyền lợi chứ?
Ngay cả quyền được biết cũng không có sao?"
Ô Đông ngẩn ra.
Lang Như Lôi ở bên cạnh trầm giọng nói: "Bộ tộc Vân thị ở đảo Kình Vân từ trước đến giờ vẫn luôn nhòm ngó đảo Tam Nguyên chúng ta”.
"Những năm gần đây, đảo Kình Vân, đảo Lưu Sơn, đảo Bách Nham không ngừng chèn ép đảo Tam Nguyên chúng ta, ba phương đồng minh liên hiệp, chúng ta không có sức chống lại”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674127/chuong-9363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.