Chương trước
Chương sau
 Mặc dù vị thần tử này bây giờ đang ở tình trạng nửa phế.  

 

Nhưng trời xanh cũng không nhất định là phải phái thần tử cường đại xuống, có thể là thần tử có tác dụng với bọn họ thì sao?  

 

Ví dụ như... thay đổi số mạng của ba tộc ở những phương diện khác?  

 

Giống như hôm nay, thần tử xông vào bên trong cấm địa, nhưng lại có phát hiện không tầm thường.  

 

Chính là pho tượng khổng lồ này! Mấy ngày tiếp theo, Tần Ninh vẫn ở dưới ba ngọn núi lớn, không hề rời đi.  

 

Ngày nào cũng chỉ có mỗi ba người Ô Linh Nhan, Bàng Cầu, Lang Như Lôi tới xem Tần Ninh.  

 

Chẳng qua là mỗi ngày Tần Ninh đều ngẩn người nhìn về phía pho tượng, khiến ba người cảm thấy Tần Ninh giống như gặp ma vậy, vô cùng kỳ quái.

Cứ như vậy, thoáng một cái mười ngày đã trôi qua.  

 

Ngày hôm đó, ba người Ô Linh Nhan, Lang Như Lôi, Bàng Cầu cùng nhau đi đến.  

 

"Thần tử ca, rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì vậy?"  

 

Bàng Cầu hiếu kỳ nói: "Đã nhìn mười ngày rồi, không muốn trò chuyện sao?"  

 

Mười ngày nay Tần Ninh vẫn luôn đứng yên trước pho tượng kia, cứ như là nhập ma vậy.  

 

Nghe nói như vậy, Tần Ninh lại quỷ thần xui khiến nói: "Ngươi không cảm thấy pho tượng kia rất tuấn tú sao?"  

 

Ba người Bàng Cầu, Lang Như Lôi, Ô Linh Nhan ngẩng đầu nhìn lại.  

 

Đẹp trai?  

 

Có một chút đi! Bàng Cầu cười ha ha nói: "Thần tử ca, ta phải ra biển một chuyến, ngươi có cái gì muốn ta mang về cho ngươi không?"  

 

Sau một khoảng thời gian sống chung, ba người bọn họ cũng đã biết Tần Ninh không phải đến từ biển Nam Thiên của Thái Thượng tiên vực.  

 

Mà biển Nam Thiên là một trong năm khu vực lớn của Thái Thượng tiên vực, vô cùng nổi tiếng ở toàn bộ tiên giới.  

 

Trong biển có sinh ra một ít trân bảo không thể nhìn thấy được ở rất nhiều nơi khác.  

 

Dĩ nhiên, trân bảo cao cấp thì Bàng Cầu không lấy được.  

 

Nhưng hắn ta vẫn có thể lấy được một ít đồ chơi nhỏ.  

 

"Ra biển?"  

 

Tần Ninh ngạc nhiên nói: "Ta đi cùng ngươi!"  

 

Hắn đã ở đảo Tam Nguyên hơn một tháng, thật sự là quá buồn chán.  

 

Đời thứ chín, thân là Hồn Vô Ngân, đúng là hắn đã tới biển Nam Thiên, chẳng qua là cách hơn bốn vạn năm, rất nhiều thứ đều đã thay đổi.  

 

Ví dụ như đảo Tam Nguyên này lúc trước là đảo Linh Nguyên, Tần Ninh cũng đã tới đảo Linh Nguyên, còn có quan hệ cực lớn với bộ tộc Linh thị.  

Nhưng mà... căn bản không nhận ra được.  

 

Ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.  

 

"Chuyện này...”, Bàng Cầu gãi đầu một cái nói: "Bên ngoài bây giờ không an toàn, thần tử ca, ngươi đừng đi!"  

 

Tần Ninh không còn gì để nói.  

 

Được rồi.  

Tần Ninh xoay người, tiếp tục ngẩn người nhìn pho tượng. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.