Chương trước
Chương sau
 Đúng thế thật! Ô Đông liền nói ngay: "Năm xưa, nơi đây tên là đảo Linh Nguyên, là địa bàn của tộc Linh thị, cũng không mạnh lắm, sau đó bộ tộc Linh thị diệt vong, ba tộc chúng ta cũng bị buộc dời đến chỗ này, khai khẩn nơi đây, tạo ra căn cơ”.  

 

"Những phần mộ bên ngoài đều là phần mộ của bộ tộc Linh thị!"  

 

Tần Ninh sửng sốt.  

 

Hắn còn tưởng rằng nơi đó là phần mộ của tiền nhân ba tộc.  

 

"Ngươi nói cặn kẽ lại cho ta nghe”.  

 

Tần Ninh ngồi ở đỉnh đầu pho tượng của mình, nhìn về phía Ô Đông, nghiêm túc nói.  

 

Ô Đông nói: "Đại khái là bốn vạn năm trước, ba tộc chúng ta bị ép buộc dời khỏi Vụ đảo của mình, tìm được nơi này”.  

 

"Lúc ấy, tộc nhân của tộc Linh thị ở trong đảo Linh Nguyên đã chết gần như không còn, chúng ta giúp bọn họ an táng tộc nhân, sau đó mới định cư ở chỗ này”.  

 

"Những tộc nhân còn sót lại của bộ tộc Linh đã rời khỏi nơi này”.  

 

Ô Đông nghiêm túc nói: "Chúng ta không cưỡng bách bọn họ rời đi, hơn nữa dù sao nơi này cũng là địa bàn của bộ tộc Linh thị, chúng ta vốn nói là mọi người cùng nhau ở, ba tộc thành bốn tộc, mọi người ở chung hòa thuận, nhưng các tộc nhân của bộ tộc Linh thị lại từ chối!"  

 

"Bọn họ có khoảng hơn trăm người, sau khi rời khỏi nơi đây thì không biết tung tích, sau đó chúng ta liền ở lại chỗ này”.  

 

Tần Ninh cẩn thận suy nghĩ.  

 

Năm đó, hắn là Hồn Vô Ngân lưu lạc đến biển Nam Thiên, cũng là một lần tình cờ, vì lấy được một món chí bảo mà phải chịu khổ sở ở biển Nam Thiên, suýt chút nữa bỏ mạng.  

 

Sau đó cũng giống như bây giờ, được tộc nhân bộ tộc Linh thị cứu giúp.  

 

Hắn ở đảo Linh Nguyên mấy chục năm.  

 

Pho tượng kia chính là hắn để lại! Nếu như sớm biết chỗ này chính là đảo Linh Nguyên, Tần Ninh nhất định sẽ nhớ tới.  

 

Kiếp này đến bây giờ đại khái đã qua hơn bốn vạn năm.  

 

Nói cách khác, sau khi hắn rời khỏi đảo Linh Nguyên năm đó, bộ tộc Linh thị ở đảo Linh Nguyên đã xuất hiện khó khăn tai ương bị tiêu diệt.  

 

Sau khi người của ba tộc dời tới nơi này, nó mới được đặt tên là đảo Tam Nguyên! Qua hơn bốn vạn năm, nơi này thật sự đã không còn nhìn ra dáng vẻ của đảo Linh Nguyên nữa.  

 

Trong lòng Tần Ninh vô cùng thổn thức.  

 

Hắn đột nhiên hiểu ra, có lẽ mình đến đảo Tam Nguyên cũng không phải là tộc nhân ba tộc tế thiên dẫn dắt, mà là pho tượng này của hắn có vấn đề! Tần Ninh nhìn hai ngọn núi cao chọc trời xung quanh với ánh mắt phức tạp.  

 

Hóa ra, hắn đã từng tới nơi này! "Đến bây giờ các ngươi còn có tin tức về tộc nhân của bộ tộc Linh thị không?"  

Ô Đông lắc đầu nói: "Hơn trăm người kia ngồi trên một chiếc thuyền rời khỏi nơi đây, sau đó đã không còn tin tức...”, "Hơn bốn vạn năm qua, bọn họ chưa bao giờ về đây”.  

 

Vẻ mặt Tần Ninh có chút tưởng nhớ.  

 

Hắn ở đảo Linh Nguyên của bộ tộc Linh thị mấy chục năm, cũng có tình cảm với chỗ này.  

 


Ô Đông nghe nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc.  

 

"Vâng vâng vâng, ta đã biết”.  

Từ đáy lòng ông ta cho rằng Tần Ninh là thần tử mà trời xanh phái tới cứu ba đại tộc, cho nên vô cùng tôn kính Tần Ninh. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.