Nghe thấy câu này, đôi mắt Quân Phụng Thiên ngay lập tức sáng như đèn pha, trông hắn ta hớn hở ra mặt. Quân Phụng Thiên phác họa bằng ngón tay, vẽ ra bức tranh một cô gái.
"Có phải cô ấy không?
Có phải cô ấy không?"
Quân Phụng Thiên phấn khởi reo lên: "Vô Ngân ca, có phải ý huynh là cô gái này không?"
"Ngươi từng gặp nàng ấy à?"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Quân Phụng Thiên mừng rỡ khôn xiết, nói liến thoắng: "Ta bắt gặp cô ấy ở ngoài một di tích! Trời đất ơ, đúng là trời đất ơi luôn, vóc dáng của cô nàng này tuyệt vời lắm, rồi thêm mùi hương tỏa ra từ cô ấy…” Mùi hương?
Tần Ninh nhướng mày.
"Tức là... Ta không biết diễn tả ra làm sao, nói sao nhỉ...", Quân Phụng Thiên cuống quýt cả lên.
Tần Ninh gợi ý: "Mùi sau khi ăn nằm với đàn ông chứ gì?"
Quân Phụng Thiên sửng sốt.
"Chính là mùi đó!"
Quân Phụng Thiên vui vẻ reo lên.
Nhưng mặt mày Quân Phụng Thiên thoắt cái trở nên tái nhợt và khó coi, hậm hực nói: "Ăn nằm với đàn ông... Cô ấy có bạn lữ rồi à... Chao ôi... Thằng chó má nào dám vấy bẩn một cô gái xinh đẹp như tiên thế kia!"
Tần Ninh nhếch mép một cái, từ tốn thốt một câu xanh rờn: "Thằng chó má mà ngươi nói là ta đấy".
Quân Phụng Thiên chớp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674015/chuong-9251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.