"Chính là chỗ này!"
Quân Phụng Thiên mở miệng nói.
Tần Ninh nhìn về hướng hắn ta chỉ, bật thốt: "Nơi này đã ngưng tụ ra địa mạch rồi!"
Địa mạch?
Quân Phụng Thiên cũng nhìn về nơi đó nhưng lại chẳng thể nhìn ra manh mối gì.
Tần Ninh ngay lập tức giải thích: "Hồi ta còn ở Thiên Hỏa Tông, ta đã thấy Thiên Hỏa Sơn có gì đó kỳ diệu rồi".
"Bây giờ nhìn mới biết, hóa ra điều kỳ diệu không nằm ở lô đỉnh kia mà vì dãy núi này".
Quân Phụng Thiên nhanh nhảu hỏi: "Vô Ngân ca, thế có phải có thứ gì hay ho không?"
"Chưa chắc!"
Tần Ninh từ tốn trả lời: "Một địa mạch thế này được ngưng tụ, đương nhiên có rất nhiều cường giả sẽ đổ xô vào đây, muốn có được sức mạnh của địa mạch này, với điều kiện là phải ngưng tụ ra được và dùng làm tăng thêm sức mạnh cho bản thân".
Quân Phụng Thiên nịnh nọt: "Vô Ngân ca mà nói chưa chắc thì chắc chắn là được".
"...", Quân Phụng Thiên cười hí hửng: "Vì hễ chuyện gì huynh bảo chưa chắc cũng thành hiện thực cả!"
Tần Ninh dẫn Quân Phụng Thiên vào dãy núi.
Trên đường đi, hắn luôn ngưng tụ tiên văn như muốn tìm kiếm thứ gì.
Quân Phụng Thiên chỉ đi theo đằng sau hắn cẩn thận đề phòng bốn phía xung quanh nhỡ có nguy hiểm xảy ra chứ không hỏi nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674016/chuong-9252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.