Nhưng... Đồ đệ của hắn tu luyện thuật luyện hồn.
Ngụy trang bằng cách này thì lừa gạt hắn hoàn toàn không thành vấn đề.
"Cố Vân Kiếm... Kiếm Lai...", Tần Ninh siết chặt hai quả đấm lại, hừ lạnh một tiếng rồi đe dọa: "Nếu là ngươi thật, dám trêu vi sư, cẩn thận vi sư làm thịt ngươi!"
Quân Phụng Thiên ngồi cạnh bỗng nhiên sởn tóc gáy.
Sao thế kia?
Đang yên đang lành, biết đồ đệ mình không chết chẳng phải nên mừng rỡ à?
Sao tự dưng giận điên lên thế kìa! Mà cùng lúc đó, Cố Vân Kiếm cách đây hàng vạn dặm đang một tay cầm quạt giấy, một tay đặt hờ sau lưng đi trên con phố lớn. Hắn ta bỗng nhiên hắt xì.
Cơn ớn lạnh bao trùm lấy toàn thân hắn ta.
"Ai đấy?"
Cố Vân Kiếm cực kỳ lo lắng: "Ai đang nói xấu ta đấy?"
Cố Vân Kiếm nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi thở dài than thở: "Chao ôi, chắc chắn là sư tôn lão nhân gia rồi... Chắc không đâu nhỉ?
Biết ta vẫn chưa chết ư?
Từ khi nào sư tôn thông minh như thế vậy ta?"
"Hầy...", Cố Vân Kiếm rầu rĩ thở dài, không khỏi biện bạch: "Đệ tử cũng có nỗi khổ riêng thôi. Sư tôn à, người đừng tức giận quá, nếu không thì... cho dù có phải chống đối sư môn đi chăng nữa thì đệ tử cũng buộc lòng phản kháng đấy ạ".
Dứt lời, Cố Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674014/chuong-9250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.