Chương trước
Chương sau
“Chàng làm gì vậy?”  

 

“Khung cảnh này, rất thích hợp!”  

 

“…”  

 

Bên trong Thiên Hỏa Tông.  

 

Đại điện của tông chủ.  

 

Đây là một ngọn núi vừa nặng vừa rộng lớn.  

 

Sườn núi phía trước đã bị chém đứt, bên trên xây dựng mấy trăm tòa cung điện, nối tiếp nhau san sát, cực kỳ xa hoa lộng lẫy.  

 

Ngụy Hằng bay thẳng một đường nhanh chóng tới nơi này, tìm tông chủ của Thiên Hỏa Tông.  

 

Thiên Vĩnh Sinh! Thực ra Thiên Hỏa Tông ban đầu chính là nhà họ Thiên, nhà họ Thiên phát triển, lớn mạnh, khai tông lập phái, trải qua mấy thời gian vạn năm phát triển lâu dài mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay.  

 

Mà tông chủ Thiên Vĩnh Sinh của Thiên Hỏa Tông bây giờ cũng là tộc trưởng của gia tộc họ Thiên, bản thân đã là một vị Thiên Tiên thất phẩm rồi.  

 

Ở trong một cái Đại Nhật tiên châu to lớn như vầy, ông ta cũng có một chút danh tiếng.  

 

“Ngụy trưởng lão, có việc gì vậy?”  

 

Nhìn thấy Ngụy Hằng thở hồng hộc, chạy đến với vẻ khẩn trương, Thiên Vĩnh Sinh cười xòa rồi hỏi.  

 

Thiên Vĩnh Sinh mặc một bộ trường bào lửa đỏ, thân hình cao lớn, nhưng cũng không hề có cảm giác vênh váo hung hăng, ngược lại có vài phần bình tĩnh thong dong của người tu đạo.  

 

“Tông chủ, ta dẫn một vị Kim Tiên tới chơi!”  

 

Ông ta vừa nói xong, bàn tay đang nắm thẻ ngọc của Thiên Vĩnh Sinh run run, một tiếng xoạch vang lên, thẻ ngọc rơi xuống đất.  

 

“Lão Ngụy, ông muốn hù chết ta sao?”  

 

Thiên Vĩnh Sinh đứng trước cửa sổ của một tòa cung điện, ông ta xoay người lại, khuôn mặt trông khoảng hơn ba mươi tuổi, ông ta tỏ vẻ bất mãn, nói: “Ông đi đâu mà tìm được Kim Tiên vậy?”  

 

Một vị Kim Tiên! Còn dẫn tới Thiên Hỏa Tông! Việc này chẳng khác gì đi thỉnh một pho tượng Phật tổ cả! Lúc này, Ngụy Hằng mới lấy những thứ đã giành được ở trong ngôi mộ của Huyền Long Kim Tiên ra, bày tất cả ra trước mặt tông chủ, sau đó kể hết ngọn nguồn từ đầu đến đuôi rành mạch rõ ràng.  

 

“Ai da, ai da, ông gây ra họa ngập trời rồi!”  

 

Thiên Vĩnh Sinh run rẩy, ông ta nói: “Tên Chu Vô Sinh kia chính là con trai của Chu Trung Thiên, ông biết Chu Trung Thiên không?”  

 

“Chính là đệ đệ của Chu Nguyên Hoàng đó!”  

 

“Các ngươi giết cháu trai của Chu Nguyên Hoàng, một vị thiên kiêu của nhà họ Chu, sao nhà họ Chu có thể bỏ qua chuyện này được?”  

 

“Các ngươi nghĩ rằng sau khi giết người xong, hủy thi diệt tích là sẽ không có việc gì sao? Nhà họ Chu có rất nhiều bí pháp, sao có thể không điều tra ra được cơ chứ?”  

 

Ông ta vừa nói xong, Ngụy Hằng cũng bật cười rồi nói: “Tông chủ, người yên tâm đi, vị công tử Tần Ninh kia đã phá hủy hết thảy mọi thứ rồi, nhà họ Chu không thể điều tra ra được đâu”.  

 

Thiên Vĩnh Sinh vẫn chau mày như cũ.  

 

Ngụy Hằng nói tiếp: “Có cả Xương Khả Thiên của Trảm Long Tông tham dự vào việc này nữa, hơn nữa, là do vị Tần công tử kia ra tay, phu nhân của hắn chính là Kim Tiên, còn sợ gia tộc họ Chu nữa sao?”  

 

“Đó chính là vì người ta là Kim Tiên, nên mới dám gọi nhịp với gia tộc họ Chu, Thiên Hỏa Tông của chúng ta lấy cái gì để gọi nhịp với gia tộc họ Chu hả?”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.