Thậm chí đến những đám mây trên trời cũng đỏ cháy.
“Thiên Hỏa Tông này là một nơi rất tốt, nếu tiếp tục phát triển, có thể mấy ngàn năm, mấy vạn năm sau sẽ trở thành bá chủ của Đại Nhật tiên châu”.
Khương Thái Vi tò mò hỏi: “Xin thỉnh giáo?”
Tần Ninh nhìn vào dãy núi uốn lượn ngoài cửa sổ, cười nói: “Núi lửa ở đây không tầm thường”.
“Bất phàm?”
Khương Thái Vi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, dựa vào lòng Tần Ninh vô cùng thân thiết, nàng nói: “Bất phàm chỗ nào? Sao ta lại không nhận ra!”
Tần Ninh cười nói: “Muốn quan sát khí thế thiên địa, cũng cần phải tích lũy kinh nghiệm thiên trường địa cửu”.
“Dựa theo tầm nhìn của nàng lúc này, chắc chắn là không nhìn ra được gì cả!”
Khương Thái Vi trợn trắng mắt, liếc Tần Ninh một cái.
Nhân tiện đó, Tần Ninh lại nói tiếp: “Nàng nhìn kỹ đi, những dãy núi non trập trùng này trông giống với thứ gì?”
“Cái gì?”
“Rồng đó!”
Khương Thái Vi không cho là đúng, nàng nói: “Ở trong tiên giới cũng không có thần long, đó là loài chỉ tồn tại ở thần giới”.
Đại thế giới Thương Mang, vực giới tầng tầng lớp lớp, đất rộng của nhiều, diện tích không biết bao nhiêu.
Cái gọi là thần giới.
Trên thực tế, cũng chính là nơi ở của Tần Ninh, năm xưa từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673846/chuong-9082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.