Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, Tần Ninh mở miệng nói: "Hồi nãy tên kia nói chỉ cần gặp rắc rối thì có thể gọi hắn tới bằng ngọc bội này nhỉ?  

 

Để ta thử xem".  

 

"Sao cơ?"  

 

Hoa Nguyệt Dung sửng sốt.  

 

Tần Ninh cầm ngọc bội trên tay, nói to: "Kiếm tới!"  

 

Chờ thật lâu sau, bốn bề vẫn yên lặng như tờ, chỉ có một làn gió thổi qua đồng cỏ.  

 

Lúc này, Hoa Nguyệt Dung nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Lừa đảo rồi!"  

 

Tần Ninh cũng tức giận nói: "Đúng là một kẻ xấu xa, chúng ta không cần hắn báo đáp, chính hắn tự nói báo đáp vậy mà cuối cùng chẳng có gì hết!"  

 

"Đúng là một tên siêu lừa đảo!"  

 

Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm nghị vang lên sau lưng bốn người: "Tại hạ không phải lừa đảo đâu nhé".  

 

Ba người một thú xoay người lại, thấy người thanh niên mới nãy còn áo quần rách rưới nay đã thay một bộ trường sam màu đen sạch sẽ, khoác áo choàng màu đen, buộc mái tóc dài lên, ăn mặc sạch sẽ, rạng rỡ đứng ở đó.  

 

Hắn ta đang nhìn ba người một thú bằng ánh mắt lấp lánh rạng ngời.  

 

Tới thật kìa! Người đàn ông nhìn xung quanh, không thấy có nguy hiểm gì thì đau đớn than vãn: "Tần công tử, tại hạ đã nói khi nào gặp phải nguy hiểm thì gọi ta bằng ngọc bội này, ta sẽ giải quyết giúp ngươi mà!"  

 

Tần Ninh giải thích: "Ta không biết có thật không nên thử thôi".  

 

Người đàn ông nghiêm túc nói: "Vậy lần sau mong Tần công tử hay sử dụng thật cẩn thận".  

 

"Ta biết rồi".  

 

Dứt lời, bóng dáng người đàn ông biến mất tăm hệt một cơn gió.  

 

Lúc này, Hoa Nguyệt Dung giận dữ nói: "Rõ ràng là ta cứu hắn mà... Hơn nữa... Mục đích của người này là ngươi đấy, Tần công tử".  

 

Kẻ ngốc cũng nhận ra điều này.  

 

Ba người một thú tiếp tục lên đường, đột nhiên vào lúc này, Tần Ninh lục lọi ngọc bội bên hông rồi gọi tiếp: "Kiếm tới".  

 

Một khắc sau, một bóng người xuất hiện, đứng ở phía trước ba người mười mét.  

 

"Nguy hiểm đâu?"  

 

Người đàn ông áo đen kia một lần nữa xuất hiện, dây thần kinh căng như dây đàn của hắn ta thả lỏng lại.  

 

"Không có nguy hiểm gì cả".  

 

Tần Ninh cười nói: "Ta muốn thử xem ngươi có tới nữa không thôi".  

 

"...", thấy dáng vẻ câm nín của người đàn ông, Tần Ninh hỏi tiếp: "Ngươi tên gì?"  

 

Nam tử đáp: "Mấy thứ như tên tuổi đều là mây bay".  

 

"Không nói thì thôi, nói nhiều như vậy làm gì?"  

 

Tần Ninh vừa chắp tay vừa đi, nói: "Được rồi, ngươi đi đi".  

 

Người đàn ông nhìn Tần Ninh, hỏi: "Cái đó, Tần công tử, vì sao mỗi lần gọi ta ngươi đều kêu kiếm tới thế?  

Có nghĩa là gì?"  

 

"À?  

 

Cái này hả...", Tần Ninh chắp tay mà đi, khẽ mỉm cười trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là ta thấy kêu cứu mạng củ chuối quá, kêu kiếm tới... nghe ngầu, thoải mái hơn nhiều".  







Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.