Một người như thế mà lại cứ khăng khăng đòi tặng cho hắn một chiếc ngọc bội, cho hắn một lá bùa hộ mệnh bằng kỹ năng diễn xuất vụng về đó ư?
Nếu đây không phải người hắn quen biết, vậy thì người này do ai phái tới chứ?
Nghĩ mãi vẫn không tìm ra manh mối gì, Tần Ninh dứt khoát quẳng nó ra sau đầu.
Dù gì Tần Ninh cũng đã kiểm tra cẩn thận ngọc bội này, quả thật nó không có vấn đề gì.
Tần Ninh, Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan, Cửu Anh, ba người một thú tiếp tục lên đường.
Để rèn luyện Cửu Anh, lần này, suốt toàn bộ cuộc hành trình Tần Ninh đều để Cửu Anh đi theo chứ không ở trên người hắn nữa để có thể được mài giũa mỗi ngày bằng chính sức nó.
Ước chừng khoảng ba ngày sau, bọn họ lúc thì bay trên trời, lúc thì chậm rãi đi trên đường, cuối cùng cũng thấy một thị trấn nhỏ.
Dân số trong thị trấn này có khoảng mấy vạn người, trừ đường chính ra thì đâu đâu cũng là nhà ở.
"Thị trấn này tên là trấn Ngân Hoa, cách thành Bách Hoa không xa...", Hoa Nguyệt Dung cười nói: "Ban đầu ta còn lo lắng sẽ có nguy hiểm gì xảy ra trên đường đi, xem ra đám người kia cho rằng ta đã chết rồi, thế nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm rình rập đâu, đến khi về đến thành Bách Hoa sẽ thật sự an toàn".
Hoa Nguyệt Dung yên tâm dẫn Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673448/chuong-8684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.