Chương trước
Chương sau
Một người như thế mà lại cứ khăng khăng đòi tặng cho hắn một chiếc ngọc bội, cho hắn một lá bùa hộ mệnh bằng kỹ năng diễn xuất vụng về đó ư?  

 

Nếu đây không phải người hắn quen biết, vậy thì người này do ai phái tới chứ?  

 

Nghĩ mãi vẫn không tìm ra manh mối gì, Tần Ninh dứt khoát quẳng nó ra sau đầu.  

 

Dù gì Tần Ninh cũng đã kiểm tra cẩn thận ngọc bội này, quả thật nó không có vấn đề gì.  

 

Tần Ninh, Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan, Cửu Anh, ba người một thú tiếp tục lên đường.  

 

Để rèn luyện Cửu Anh, lần này, suốt toàn bộ cuộc hành trình Tần Ninh đều để Cửu Anh đi theo chứ không ở trên người hắn nữa để có thể được mài giũa mỗi ngày bằng chính sức nó.  

 

Ước chừng khoảng ba ngày sau, bọn họ lúc thì bay trên trời, lúc thì chậm rãi đi trên đường, cuối cùng cũng thấy một thị trấn nhỏ.  

 

Dân số trong thị trấn này có khoảng mấy vạn người, trừ đường chính ra thì đâu đâu cũng là nhà ở.  

 

"Thị trấn này tên là trấn Ngân Hoa, cách thành Bách Hoa không xa...", Hoa Nguyệt Dung cười nói: "Ban đầu ta còn lo lắng sẽ có nguy hiểm gì xảy ra trên đường đi, xem ra đám người kia cho rằng ta đã chết rồi, thế nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm rình rập đâu, đến khi về đến thành Bách Hoa sẽ thật sự an toàn".  

 

Hoa Nguyệt Dung yên tâm dẫn Tần Ninh, Tiểu Nhan và Cửu Anh tới một tửu quán trong thị trấn nhỏ.  

 

"Những ngày qua được ngươi chiếu cố, hôm nay ta mời ngươi một chầu nhé Tần công tử".  

 

Hoa Nguyệt Dung vẫy tay, đưa các viên tiên thạch cho tiểu nhị trong điếm, tiểu nhị của điếm lập tức tỏ ra khúm núm, cười giả lả.  

 

"Mang hết những món ăn đặc sắc trong tửu quán các ngươi ra đây!"  

 

"Vâng ạ!"  

 

Trong tửu quán có khoảng mười mấy cái bàn, không lớn lắm, lúc này đã có chừng bảy, tám bàn đầy khách.  


Lúc này, mấy người kệch cỡm ngồi bàn đằng trước đang thảo luận gái chơi ở đâu vào hôm qua thích hơn mà không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nói đến chuyện thăm dò được có dấu vết tiên thú hoạt động ở chỗ nào đó trong núi thì vô cùng kích động, giơ ly rượu lên tu ừng ực.  

 

Bất kỳ nơi nào, võ giả bất kỳ cấp bậc nào cũng khó thoát khỏi hai chữ: Nhân tính! Có kẻ mở mồm ra là chửi thề, cũng có người nhã nhặn lịch sự, có người ăn nói phách lối, cũng có kẻ giết người trong âm thầm.  

Dù đã thành tiên thì không phải người tu hành nào cũng mất hết nhân tính, thực chất là bọn họ kiểm soát bản tính của mình. Nhưng càng như vậy càng gây ra những chuyện trái ngược với đời. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.