Dứt lời, Tần Ninh ném ngọc bội vào lòng Hoa Nguyệt Dung.
Có điều một khắc sau, chiếc ngọc bội kia lại nhẹ nhàng bay lên, một lần nữa quay về trước người Tần Ninh, đã vậy còn tự động giắt bên hông hắn.
Thế này là... bắt phải nhận à?
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tần Ninh cười tủm tỉm hỏi: "Ta thấy ngươi giống như cố ý bắt ta nhận ân tình hơn là báo đáp ơn cứu mạng đấy".
"Ta mới vào Tiên Giới, cũng chả có bạn cũ gì!"
Người đàn ông chắp tay nói: "Tại hạ thật lòng biết ơn công tử, hơn nữa cảm thấy công tử chắc chắn không phải vật trong ao nên có suy nghĩ kết giao, chứ không hề có ý đồ xấu gì!"
Tần Ninh khoát tay, nói: "Thôi, mặc kệ ngươi, đi đi".
Hắn không tháo ngọc bội bên hông xuống, lúc này vẻ mặt Hoa Nguyệt Dung cũng đầy nghi ngờ.
Rõ ràng là nàng ấy cứu người mà?
Sao người đàn ông này chỉ cảm ơn mỗi Tần Ninh thế?
Ba người một thú đi qua lối ra vào của dãy núi, để lại người đàn ông áo quần rách bươm đứng tại chỗ, thất thần suy nghĩ.
Mà lúc này, đàn sói lông xanh quay về, cả đám quỳ dưới đất, tới gần hắn ta.
"Chẳng nhẽ ta diễn tệ thế ư?"
Người đàn ông thì thầm.
"Sao thế được...", trong lúc người đàn ông nói chuyện, mấy chục con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673446/chuong-8682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.