Chương trước
Chương sau
 Ấy vậy mà hiện tại Tần Ninh lại nói không thể cứu sống người này được.  

 

Tần Ninh nói tiếp: "Thôi thì cho hắn ta một nhát nhanh gọn lẹ vậy!"  

 

Dứt lời, hắn giơ kiếm lên.  

 

"Khụ khụ...", mà đúng lúc này, người đàn ông đang nằm trên mặt đất khạc máu ra, gương mặt nhợt nhạt cũng trở nên ửng hồng, nói một cách khó khăn: "Ta cảm thấy... vẫn còn cứu được đấy..." "Ơ?"  

 

Tần Ninh ngạc nhiên thốt: "Sức sống của ngươi dồi dào thật đấy, mới nói có một câu thôi mà thương thế trong cơ thể ngươi đã lành lại chút rồi!"  

 

Người đàn ông cười cay đắng, lần nữa nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của các vị!"  

 

Lúc này, Tần Ninh cẩn thận xử lý vết thương cho người đàn ông.  

 

Trong lúc bôi thuốc lên vết thương ngoài da của hắn ta, Tần Ninh càng ngạc nhiên nhận ra trong cơ thể người đàn ông này như có một hạt giống sinh mệnh, mới vài giây trôi qua mà thương thế trong người hắn ta đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.  

 

Với tốc độ chữa trị này, cho dù hắn không chữa cho hắn ta thì hắn ta cũng sẽ tự lành lặn thôi.  

 

Sau khi xử lý xong mọi vết thương ngoài da, Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông, hỏi: "Chí bảo trong người ngươi đã giúp ngươi hồi phục rồi, ta không cần chữa trị nội thương cho ngươi nữa, tin rằng chẳng mấy chốc ngươi sẽ lành lặn trở lại thôi!"  

 

Người đàn ông ngồi dưới đất, nói với vẻ trịnh trọng: "Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, tại hạ sẽ không bao giờ quên!"  

 

Tần Ninh phất tay một cái, nói: "Người cứu ngươi là cô nương này chứ không phải ta".  

 

Thế nhưng người đàn ông vẫn khăng khăng: "Hai vị đều là ân nhân cứu mạng của ta!"  

 

Nói đến đây, nam tử lấy một miếng ngọc bội màu xanh từ trong tay ra, giao cho Tần Ninh, nói: "Cảm ơn ngươi đã cưu mang ta, đây là tấm lòng của ta".

Tấm lòng?  

 

Tấm lòng gì cơ?  

 

Tần Ninh nhìn ngọc bội, nói: "Sao ta thấy cứ như ngươi tự tới để bọn ta cứu ngươi ấy nhỉ!"  

 

Người đàn ông không nói nên lời.  

 

Thấy Tần Ninh thưởng thức ngọc bội trong tay, hắn ta nói: "Tại hạ tới Thái Bạch Cảnh vì có chuyện quan trọng cần làm".  

 

"Không biết đại danh của vị công tử này là gì?"  


Tần Ninh dí dỏm hỏi: "Giữ thì được gì?"  

 

Người đàn ông lập tức trả lời: "Tuy bây giờ ta bị thương nhưng vẫn còn kha khá thực lực, sau này nếu Tần công tử gặp phải chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần cầm ngọc bội này triệu hồi ta là được. Cho dù hai bên xa cách nghìn trùng đi nữa, ta cũng sẽ đến bên Tần công tử ngay lập tức để báo đáp ân tình này!"  

Nghe thấy câu này, Tần Ninh nhìn người thanh niên tuấn tú phi phàm nhưng mặt mày tái nhợt trước mắt, cười nói: "Ngươi nhầm rồi, người cứu ngươi là cô ấy chứ không phải ta, chiếc ngọc bội này nên cho cô ấy thì hơn!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.