Tần Ninh cười mà răng run cầm cập: "Thưa mẹ, các nàng ấy không có ở đây..."
"Các nàng ấy thật đấy à?"
Tần Mộng Dao lập tức lạnh lùng chất vấn: "Mấy người!"
Tần Ninh ton hót đáp lời: "Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, bốn người ạ...", Tạ Y Tuyền ở bên cạnh nghe vậy thì trừng Tần Ninh một cái.
"Ta đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần, học cái gì ở cha con cũng được nhưng chỉ có chuyện này là phải học tập ông nội con, học tập sư tôn con!"
"Sư tôn con dạy dỗ con bao nhiêu năm, vậy mà con lại đi học cái này với cha con là sao?"
Tần Ninh lẩm bẩm: "Cái này gọi là cha nào con nấy đấy ạ!"
"Hửm?"
"Mẹ...", Tần Ninh lê đầu gối nhích lại gần Tần Mộng Dao, cười hỏi: "Sao mẹ tới đây?
Nguy hiểm thế mà...", bấy giờ sắc mặt của Tần Mộng Dao mới dịu đi, bà không nhắc tới chuyện vừa nãy nữa.
"Ta mượn thân thể của lão cây miễn cưỡng tách một luồng hồn niệm ra, đưa Tử Huyên và Y Tuyền đến thăm con".
Tần Mộng Dao hờ hững nói.
Một luồng hồn niệm.
Mới chỉ là một luồng hồn niệm thôi mà đã gây sức ép mạnh mẽ thế rồi ư?
Ba người Thạch Cảm Đương ở bên cạnh không dám ho he tiếng nào.
Tần Mộng Dao hỏi tiếp: "Chuyện của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673372/chuong-8608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.