Thế này thì... khủng khiếp quá.
Lọ mọ bò dậy, thấy nữ tử váy trắng định giơ tay lên đánh tiếp, Tần Ninh vội vàng gào lên: "Sao hai người không khuyên bà ấy lại thế hả?"
"Mẹ hai, đừng đánh nữa mà...", bấy giờ nữ tử váy xanh mới nói: "Thôi nào, lâu lắm mới gặp đại ca...", Tần Ninh nhìn gương mặt lạnh như tiền của nữ tử váy trắng trước mắt, chỉ biết cười xởi lởi chứ không dám nói gì.
Mẹ ác quá!
"Biết lỗi chưa?"
Thật lâu sau, nữ tử váy trắng hờ hững hỏi.
"Mẹ..."
"Ta hỏi con, con đã biết sai chưa?"
"Con biết sai rồi..."
"Sai ở đâu?"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả?"
Giờ thì Tần Ninh đực mặt ra.
Con nào biết con sai ở đâu đâu chứ!
Tần Ninh vội vàng giải thích: "Mẹ à, con cũng đâu ngờ sẽ có bất trắc xảy ra, làm chậm trễ nhiều năm như vậy đâu, nhưng đối với người đó chỉ là một cái chớp mắt thôi mà..."
"Ta nói cái này à?"
Đến lúc này, cuối cùng ba người Khúc Phỉ Yên cũng bừng tỉnh.
Rối rắm cả buổi, hóa ra người hành hung sư tôn là... mẹ ruột của sư tôn?
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Tạ Y Tuyền ở bên cạnh với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Tạ Y Tuyền lườm Tần Ninh một cách cáu kỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673371/chuong-8607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.