"Cha con cũng giúp con đấy ạ!"
Tần Ninh nói ngay: "Hình như ở ngoại vực cha sống tốt lắm, đi chỗ này chỗ nọ, con có gặp ông ấy hai lần, lần nào trông ông ấy cũng thong dong lắm!"
"Vậy à?"
Tần Mộng Dao lạnh lùng hỏi: "Có tìm mẹ cho con không?"
"Con không biết nữa, nhìn kiểu của ông ấy không khéo có cũng nên".
"Hừ!"
Tần Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, băng sương hiện lên đại địa đổ nát xung quanh... Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ biết thở dài thườn thượt một cách bất đắc dĩ.
Lão cha à, người không san sẻ lửa giận của mẹ với con thì sao mà được, đúng không?
Làm cha thì phải chịu thiệt thòi một chút!
"Chàng ấy dám!"
Tần Mộng Dao lập tức nói: "Ta thấy cha con không phải thong dong gì đâu, biết đâu được lại bị người ta truy đuổi chạy khắp thế giới cũng nên!"
Tần Ninh không dám nói gì.
Nhìn về phía Mục Tử Huyên ở bên cạnh, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Thất muội, nhiều năm không gặp, muội càng ngày càng xinh ra. Khi nào về, ca sẽ tìm cho muội một lang quân như ý nhé!"
Mục Tử Huyên chắp tay ra sau lưng, cúi người nhoẻn môi cười: "Muội không cần đại ca tìm đâu, đại ca tự lo cho bản thân đi thì hơn!"
"Con bé này...", Mục Tử Huyên lém lỉnh lè lưỡi.
Tần Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673373/chuong-8609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.