Nhưng đúng lúc này, trên cửa sổ có một bàn tay thò ra! Bàn tay mảnh mai và trắng nõn, hiện ra rõ mồn một trước mắt mọi người. Hai tay thò ra, bất lực bám vào thành cửa sổ. “Trời ơi, trong phòng có người!” “Làm sao bây giờ? Lửa cháy to quá, không thể nào vào được”. “Còn ngây ra đó làm gì, mau dập lửa cứu người đi!” Nói thì nói. Hét mặc hét. Tuy nhiên, chỉ có một vài người thật sự dập lửa. Dù sao, ngọn lửa này cháy quá lớn. Ngay cả khi dùng ống phun nước cũng không thể nào dập tắt được. Trong lúc mọi người đang nháo nhào hỗn loạn, Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Phong không biết lấy dũng khí từ đâu ra. Co che miệng, định xông vào. Đột nhiên, bàn tay của Lý Phong giống như một sợi dây thừng, vòng qua eo Hứa Mộc Tình, ôm cả người cô vào lòng. “Đừng manh động”. Lý Phong nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ. Hứa Mộc Tình rất căng thẳng, vội vàng nói: “Chồng ơi, chúng ta mau nghĩ cách đi, cứu cô ấy đi”. Hứa Mộc Tình bản tính lương thiện, ngay cả khi nhìn thấy một con chim sẻ bị thương, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho nó. Chưa kể, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy một người bị chết cháy trong nhà. Lý Phong biết nếu như không cứu được người đó, Hứa Mộc Tình sẽ mặc cảm tội lỗi suốt phần đời còn lại. Anh nhanh chóng đẩy Hứa Mộc Tình cho nhân viên ở gần đó. Sau đó, trong ánh mắt bàng hoàng của những người xung quanh, anh đi từng bước về phía căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318960/chuong-6711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.