Trần Hạo sửng sốt, anh biết ánh mắt này của Bạch Phi Nhi là có ý gì.
Hai người kia cứ như vậy đến đây xin lỗi, sau đó còn dùng ánh mắt chờ mong tha thiết đưa cho bọn họ cổ phần công ty, giống như là sợ bọn họ không nhận, tất nhiên là có nguyên do.
Trần Hạo mỉm cười giải thích: “Thật ra bọn họ…”
Anh vốn dĩ muốn nói ra tình hình thực tế, nhưng không ngờ rằng Bạch Phi Nhi lại cắt đứt: “Em biết, nhất định là một trong số những bệnh nhân của anh, hoặc thuộc hạ nào đó của anh đã hù doạ bọn họ đúng không? Em biết rồi, thu dọn đồ đạc đi? Về Hải Dương thôi!”
“Bây giờ?”, Trần Hạo sửng sốt.
Bạc Phi Nhi nói: “Lúc nãy em định nói với anh, nhưng mà lại bị bọn họ cắt ngang!”
“Tình huống khẩn cấp à?”, Trần Hạo hỏi.
“Em lo lắng một mình Giang Ngạo Tuyết ở Hải Dương không thể chống đỡ được!”
“Vậy còn lễ trao giải ở bên này tính sao bây giờ?”, Trần Hạo nói.
“Giao cho Vương Bình đi!”, Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo không nói gì thêm, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Sau đó, hai người đi thẳng ra sân bay.
Bạch Phi Nhi đã sớm chuẩn bị tốt vé máy bay quay về Hải Dương.
Khi hai người đến sân bay, máy bay đã sắp đến thời gian cất cánh.
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống Hải Dương.
Sau khi xuống máy bay, Trần Hạo vừa mở điện thoại lên đã thấy được tin nhắn Lý Vân Dương gửi tới.
Nháy mắt, Trần Hạo đã biết được tình hình gần đây ở Hải Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318690/chuong-6441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.