Hai người họ đang tự hỏi bản thân liệu có nên quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ giống như Thu Cẩm Tú hay không.
Trần Hạo kéo Tô Hâm Dao lại nói: “Đi ăn cơm?”
Tô Hâm Dao nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh sau đó bóng dáng hai người họ đã biến mất ở cửa chính của trường quay.
Sau khi hai người đi rồi, tất cả mọi người đều thở ra một hơi, bọn họ có cảm giác bản thân mình vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Giờ phút này, Nguyễn Chí Hưng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Thu Cẩm Tú đã mềm nhũn ngã trên mặt đất: “Tất cả những điều này đều là do Bối Thự Vinh bảo cô làm? Là Bối Thự Vinh của nhà họ Bối ở Ma Đô phải không?”
Thu Cẩm Tú điên cuồng gật đầu, không dám giấu diếm chút nào nói: “Đúng vậy!”
“Người kia đang ở đâu?”, Nguyễn Chí Hưng hỏi.
Thu Cẩm Tú lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Trương Du rất quen thuộc với Bối Thự Vinh, anh ta nói: “Tôi biết anh ta ở đâu! Anh Nguyễn muốn làm như thế nào?”
“Làm như thế nào? Kẻ ngu ngốc thì không nên tồn tại trên đời này!”, trong mắt Nguyễn Chí Hưng lộ ra một tia u ám.
Nghe vậy, Trương Du không tự chủ được mà phát run, đồng thời trong lòng có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, anh ta vội vàng đi tìm Bối Thự Vinh.
Mà lúc này, sau khi ra khỏi trường quay, Trần Hạo và Tô Hâm Dao đi đến bên cạnh xe, còn chưa lên xe, Tô Hâm Dao đã cứng ngắc đứng im tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318691/chuong-6442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.