Bà Hình vừa nghe được những lời này đã bị dọa cho tiểu ra quần, lúc này bà ta mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Cho nên, bà ta mới kéo theo chồng mình vội vàng chạy đến xin lỗi Trần Hạo.
“Cậu Trần, chủ tịch Bạch, là chúng tôi có mắt như mù! Chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi đáng chết, cầu xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”, Hình Thiên Tinh cũng quỳ xuống dập đầu với anh.
Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm, anh không để ý đến hai người bọn họ, xoay người trở về phòng rồi ngồi xuống sô pha.
Mặc dù Bạch Phi Nhi cũng chán ghét cái sự hống hách của bà Hình, nhưng để cho hai người cao tuổi quỳ xuống trước mặt mình, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói!”, Bạch Phi Nhi nói.
Bà Hình ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Nhi, thấy cô có vẻ không giống như đang làm bộ, nhưng Trần Hạo đang ngồi ở sô pha lại im lặng không nói lời nào, vậy nên cơ thể bà ta vừa mới nhấc lên một nửa lại lần nữa hạ xuống.
“Chủ tịch Bạch, cậu Trần, hai người không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy!”, bà Hình nói.
Bạch Phi Nhi không nói gì, cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng rồi lại không biết nên nói gì cho phải.
Trần Hạo cười nói: “Không đứng dậy à! Vậy thì đi ra ngoài cửa mà quỳ!”
“Đây…”, bà Hình bị làm cho tức giận đến mức bản mặt già nua cũng đỏ bừng.
Hình Thiên Tinh cân nhắc lời lẽ một chút rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318689/chuong-6440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.