Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Làm chuyện đục nước béo cò mà còn đàng hoàng lý lẽ như vậy, khó trách các ông có thể lăn lộn trong giới quan chức! Chẳng qua, nếu tôi không ký những thứ này, cá chết lưới rách, các ông còn có thể được cái gì?"
"Cá chết lưới rách sao? Cậu có tư cách này sao?", Hoàng Tử Hủ lạnh lùng nói.
"Có hay không cũng không phải do các ông nói là được!", Trần Hạo không để ý.
"Xem ra cậu là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi hả? Ông Chu, ông có ý tốt nhưng người ta lại không biết cảm ơn đâu!", Hoàng Tử Hủ cười khẩy nói.
Trần Hạo thờ ơ nói: "Các ông đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cũng nên bày tỏ thái độ!"
Chu Trị Bình cười nham hiểm: "Hy vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt!"
Trần Hạo nói: "Con người tôi, không thích bắt nạt người khác, lại càng không thích giẫm đạp người khác. Nhưng thỉnh thoảng có người tự đưa đến cửa, tôi không giẫm cũng không được!"
Hoàng Tử Hủ khinh thường nói: "Cậu cho rằng cậu là ai? Định giẫm đạp chúng tôi? Cậu cũng xứng sao..."
Bốp! Đúng lúc này, Trần Hạo không nể tình chút nào tát thẳng lên mặt Hoàng Tử Hủ một cái bạt tai, lập tức đánh cho ông ta mê man luôn.
"Cậu…cậu lại dám…dám đánh tôi?", Hoàng Tử Hủ gào lên.
Chu Trị Bình cũng nổi giận, không ngờ Trần Hạo lại kiêu ngạo như vậy, ông ta để Hoàng Tử Hủ đến đây, lại còn dẫn theo vệ sĩ tinh nhuệ, cũng cảm thấy có người có chức tước ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318688/chuong-6439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.