Cao nhân Thiên Thánh! Hoàn toàn đè bẹp cường giả Địa Thánh!
Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Địa Thánh tam phách, đối phó với cô ta là Địa Thánh thất phách, đã nhiều lần chống đỡ không nổi rồi. Bây giờ… Còn muốn đối phó với cao nhân Thiên Thánh?
Hay người này… Có chỗ dựa lợi hại nào?
“Ngươi đúng là khiến ta nhìn không ra”.
“Không ra được đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Vậy cho nhàn, không đến lúc chết mà biết nhiều quá, lại không cam lòng”.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
Nhưng đúng lúc này, Tần Ninh đột nhiên lùi lại.
Một khắc sau, một chiếc đàn xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Chiếc đàn ấy trông cổ xưa ảm đạm, phống như được đặt ở đỉnh một ngọn núi cao, mang thang thương cổ xưa như trải qua mưa gió, trải qua thời gian mài mòn mấy vạn năm.
Vẫn Nhật Cốt Cầm! Từ khi lấy được đàn này, Tần Ninh cực ít sử dụng, mỗi ngày đều mang theo bên cạnh, nhưng chỉ để đó mà thôi.
Nhưng bây giờ, tiếng đàn vang lên.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều hoảng sợ phát hiện ra, chiếc đàn cổ kia nhanh chóng chuyển hoá từ một ông lão tám mươi già nua thành một thanh niên khôi ngô, khí thế dạt dào.
Biến hoá thế này, quá mức thần kỳ, cho dù là mấy người Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và sơn chủ Dương Nhất cũng đều sửng sốt.
Hoá mục nát thành thần kỳ! Tần Ninh như là có ma lực.
“Mời người nghe một khúc!”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316459/chuong-4210.html