Tiếng gào thét thê thảm tràn khắp trời đất, khiến lòng người run sợ.
Đây… Là chuyện một võ giả cảnh giới Địa Thánh tam phách có thể làm ra sao?
Sắc mặt Hiên Viên Thanh Sương âm trầm đáng sợ, nhưng không làm được gì cả.
Ngay cả chính bản thân ả cũng bị cơn mưa kiếm kia ngăn cản, đều hết sức khó khăn, thậm chí trên cơ thể cũng xuất hiện những vết máu, quần áo bị xé thành từng mảnh…
Tần Ninh ngồi ngay ngắn giữa không trung, khảy đàn tấu khúc, như thánh nhân trong tranh, điềm đạm tự nhiên.
Mà bên dưới, không trung xung quanh, những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Cảnh tượng này khiến người ta cảm giác cổ quái đến tận cùng.
Tiên cảnh và địa ngục! Ác ma và thánh nhân! Lúc này, cho dù là ai cũng đều khó mà bình tĩnh được.
“Tần Ninh…”, Hiên Viên Thanh Sương đã đến ranh giới bùng nổ.
“Ngươi có thể làm gì chứ?”
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Tai hoạ Ma tộc, có thể tiêu diệt Hạ Tam Thiên, ngươi không hiểu, ta cũng không cần ngươi hiểu”.
Sắc mặt Hiên Viên Thanh Sương đầy lạnh lùng.
Uy nghiêm của thánh địa Hiên Viên, không được phép khiêu khích.
Tần Ninh hừ một tiếng, dây đàn lóe lên ánh sáng, mạnh mẽ hơn vừa rồi không chỉ mười mấy lần.
“Giết!”
Hắn vừa nói xong, ánh sáng trên dây đàn ngưng tụ lại, hoá thành một thanh cực kiếm, trực tiếp chém xuống.
Ầm… Tiếng nổ nặng nề vang lên.
Tiếp theo đó, dường như sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316460/chuong-4211.html