Nghe được những lời này, Tần Ninh bỗng nhiên nở nụ cười.
“Giết?
Thánh nữ Thanh Sương, sát khí lớn như vậy làm gì?
Đệ tử Đại Nhật Sơn chúng ta bị người vây giết, còn không thể giết người tự vệ hay sao?”
Một âm thanh ôn hoà vang lên.
Người của Đại Nhật Sơn cũng đến đây! Một vụ ám sát cỏn con thôi mà khiến cho hai đại bá chủ đích thân tới đây.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi.
Xem ra kế tiếp không còn chuyện của hắn nữa.
Chỉ cần sơn chủ Dương Nhất không phải là kẻ ngu ngốc thì sẽ biết nên làm thế nào.
Trên không trung, bên cạnh sơn chủ Dương Nhất, mấy vị trưởng lão cùng một các đệ tử lần lượt xuất hiện.
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương vội vàng chạy đến trước mặt Tần Ninh.
“Sư tôn, người không sao chứ?”
“Không sao…”, Thạch Cảm Đương nhìn thấy Vân Sương Nhi đang đỡ một cô gái thì vội vàng nói: “Sư nương sư nương, để ta đỡ cho…”, Thạch Cảm Đương đỡ lấy Nhan Như Hoạ rồi thành thật đứng phía sau Tần Ninh xem náo nhiệt.
“Sơn chủ Dương Nhất, đệ tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta bị giết, bắt người liên quan về truy hỏi cũng không được sao?”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hiên Viên Thanh Sương vang lên.
“Không phải là không được, nhưng mà…Đệ tử thánh địa Hiên Viên của cô vây giết đệ tử Đại Nhật Sơn chúng ta, mấy người này hẳn là ta cũng nên đưa về để truy hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316374/chuong-4125.html