Giờ phút này, bước chân của Khâu Tử Kiêu đột nhiên dừng lại, hắn ta mỉm cười chua xót, không lên tiếng.
Tần Ninh nhìn thấy một màn này cũng nở nụ cười.
“Cho nên, sự việc chính là, Hoàn Nhất Chu của thánh địa Hiên Viên các ngươi thấy người đẹp liền nổi lòng tham, có ý đồ gây rối, lại chặn giết đệ tử của Đại Nhật Sơn chúng ta, ta quay lại giết hắn ta, việc này là ta làm sai phải không?”
“Không lẽ ta phải đưa cổ ra cho hắn ta giết hay sao?”
Giờ phút này, Hiên Viên Anh trầm giọng nói: “Tội này không đáng chết”.
“Nực cười!”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Nếu như ta bị giết, thánh địa Hiên Viên các ngươi sẽ xử phạt Hoàn Nhất Chu như thế nào?
Úp mặt vào tường trăm năm?
Hoặc là nhốt hắn ta ở một nơi hung hiểm nào đó trong thánh địa Hiên Viên, nói với người bên ngoài là trừng phạt, nhưng thực tế là để rèn luyện?”
“Tần Ninh!”
Hiên Viên Anh quát lớn: “Ngươi là đệ tử của Đại Nhật Sơn, thánh địa Hiên Viên chúng ta có làm cái gì thì cũng không tới lượt ngươi khua tay múa chân!”
“Ngươi cũng biết ta là đệ tử của Đại Nhật Sơn, vậy thì ngươi quản được ta sao?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Quản lý đệ tử của nhà ngươi cho tốt, nếu như không quản được thì ta giúp ngươi quản, không tính phí cho ngươi đã là tốt lắm rồi”.
“Ngươi không muốn đi với ta?”
Giờ phút này, Hiên Viên Anh phóng ra khí tức đè ép, mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316373/chuong-4124.html