Mà người khởi xướng nên chuyện này, Hoàn Nhất Chu, thi thể đã lạnh băng.
Mà người đổ thêm dầu vào lửa, Tần Ninh, lúc này lại đang bình chân như vại, đứng ở một bên xem hai vị cường giả Địa Thánh đứng đầu cãi nhau.
“Hai vị, nguôi giận!”
Giờ phút này, Khâu Học Nghị nói đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Nếu như hai vị Địa Thánh đánh nhau ở Thiên Hạc lâu, toàn bộ thành Thiên Hạc này, phạm vi bị ảnh hưởng sẽ là bao nhiêu?
Lúc này, Khâu Học Nghị vô cùng tức giận!
“Khâu Tử Kiêu, con lại đây cho ta!”
Một tiếng rít gào vang lên, làm cho sơn chủ Dương Nhất và Hiên Viên Thanh Sương đang tranh chấp cũng hoảng sợ.
Giờ phút này, Khâu Tử Kiêu đi đến trước mặt phụ thân mình.
“Quỳ xuống!”
Khâu Học Nghị quát lớn.
Bịch một tiếng, Khâu Tử Kiêu quỳ rạp xuống đất.
“Đấu võ Thanh Châu lần này vô cùng quan trọng, ta vẫn luôn luôn nhắc nhở con, phố lớn ngõ nhỏ đều phải có đệ tử Thiên Hạc lâu chúng ta canh giữ, nếu như xuất hiện điều gì bất thường, con phải tự mình đi tuần tra!”
“Hôm nay xảy ra sự việc này, con không thoát được tội!”
“Con đã biết tội chưa?”
Lúc này, Khâu Tử Kiêu chắp tay, hổ thẹn nói: “Phụ thân, con biết tội!”
“Hừ, chỉ cần biết tội là được sao?”
Khâu Học Nghị giơ chân đá một cú.
Rắc rắc, xương lồng ngực Khâu Tử Kiêu đứt gãy.
Nhưng mà Khâu Tử Kiêu cũng không nói một lời nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316375/chuong-4126.html