Vân Sương Nhi thật sự rất kinh ngạc.
Mấy vị lão tổ của Đại Nhật sơn nói cô ấy phải cần thêm ba tháng nữa mới đến Địa Thánh nhị phách.
Thế nhưng… cô ấy đã thăng cấp rồi! Thật thần kỳ!
Tần Ninh giờ phút này nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: "Nàng biết tại sao không?"
"Bởi vì được gặp công tử cho nên lòng dạ lưu loát, suy nghĩ thông suốt?"
"Nghĩ gì vậy hả!"
Tần Ninh lại cười nói: "Đây là công lao của ta".
"Của chàng?"
Vân Sương Nhi không hiểu lắm, đứng dậy rót chén trà, nhìn Tần Ninh.
"Tam hồn trong cơ thể ta tụ hiện, ngoài ra còn ngưng tụ cả long hồn và phượng hồn, hai chúng ta thân tâm hợp nhất, long hồn cùng phượng hồn của ta cũng có sự công nhận nhất định với nàng".
"Hơn nữa, bản thân ta có sự may mắn trong số kiếp, nàng cảm nhận được số kiếp của ta thì đương nhiên cũng thay đổi được số kiếp của nàng".
Vân Sương Nhi nghe đến lời này thì lại nghi ngờ nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Lúc trước hắn cũng tâm thân hợp nhất với Cốc Tân Nguyệt, một Cốc Tân Nguyệt khác bên trong hồn hải khô cạn của nàng đã cưỡng ép cắn nuốt lực phượng hồn của hắn!
Mà về sau ân ái với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì cũng không xuất hiện tình hình này.
Chỉ là, vào những lúc ân ái với hai người, song hồn long phượng của hắn đúng là đã chủ động dẫn động, giúp hai người tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316356/chuong-4107.html