“Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương run rẩy nói: “Nên... Nên ăn sáng rồi…”
“Ừ!”, Tần Ninh gật đầu: “Chờ Sương Nhi chút!”
Ba người đứng ở cửa, rất nhanh, Vân Sương Nhi thay quần áo xong đi ra. Một bộ màu xanh nhạt, mang chút tao nhã, vẫn làm nổi bật nên khí chất trong sáng của cô ấy.
Cô ấy nhìn Tần Ninh, lại nhìn Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần, mặt ửng đỏ.
“Đi thôi!”
“Dạ, công tử!”
Vân Sương Nhi kêu.
“Sau này không cần gọi công tử nữa!”
Tần Ninh cầm tay Vân Sương Nhi, cười nói: “Gọi ta Tần Ninh là được”.
Vân Sương Nhi sửng sốt, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hai người phía trước chậm rãi xuống lầu.
Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần ở phía sau, cách một khoảng, vẫn nghe được Tần Ninh đang hỏi còn đau không?
Tối nay làm thế nào.
“Tam sư mẫu, thật luôn rồi!”
Thạch Cảm Đương thở dài.
Thêm một sư mẫu, vị trí của người đồ đệ nữa sẽ thấp xuống một phần.
“Tam sư mẫu á?”, Dương Tam Tuần kinh ngạc nói: “Còn hai người nữa sao?”
“Đúng vậy!”
Thạch Cảm Đương nói như chuyện đương nhiên: "Dựa vào thiên phú tâm tính, thực lực mạnh mẽ của sư tôn ta, không phải nữ nhân sẽ xếp một đường dài sao?”
“Sao nào?”
“Có gì không bình thường?”
Dương Tam Tuần run rẩy cười lên, cũng không nói nhiều.
Không có gì không bình thường cả! Nhưng mà… Vân Sương Nhi quốc sắc thiên hương, có thiên phú dị bẩm, lại quấn quýt Tần Ninh như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316355/chuong-4106.html