Nguyên Thanh Hạm sững sờ.
"Ặc...", Nguyên Thanh Hạm tiếp tục nói: "Cha ta cùng mọi người tra suốt bảy ngày mà không ra chút đầu mối nào, liền hoài nghi là ngươi phái người làm, dù sao trong thành Nguyên gia, trừ mấy vị Thánh Nhân của Nguyên gia chúng ta thì cũng chỉ có hai vị Thánh Nhân bên cạnh ngươi mà thôi".
"Không ngờ lại là ngươi thật!"
Nguyên Thanh Hạm thật sự không ngờ tới.
Nàng ta chỉ thuận mồm đến hỏi một câu.
Ai mà ngờ Tần Ninh thoải mái thừa nhận.
"Ngươi thừa nhận rồi đấy à?"
Nguyên Thanh Hạm vội vàng nói: "Cha ta cùng hoài nghi là ngươi, thật là, ngươi cũng chớ nói lung tung, nếu không ta sợ cha ta sẽ không nể nang gì mà giết ngươi đấy!"
Tần Ninh đã cứu mạng nàng ta.
Thế nhưng Nguyên gia đã cho phủ đệ, cho Ly Tâm Lăng sự an toàn.
Coi như đã thanh toán xong.
Tần Ninh cướp đồ của Nguyên Đan hội là quá đáng rồi.
"Ặc...", Tần Ninh nghẹn lời
Cô nương này không định nhân cơ hội này xả hận về hắn à?
"Dù sao ngươi chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận thì cha ta cũng sẽ không làm gì được ngươi, sẽ không bởi vì chuyện này mà trở mặt với ngươi".
"Bên cạnh ngươi có hai Thánh Nhân, cha ta còn đang hi vọng có thể sống chung hòa bình với ngươi kia kìa".
Tần Ninh nghe những này thì càng thêm buồn bực.
Sao nghe giọng Nguyên Thanh Hạm cứ có cảm giác như đang quay lưng với người nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316192/chuong-3943.html