“Ai nói ngươi không sao?”
Giờ phút này Tần Ninh lại cười.
“Ba trăm hai mươi bảy loại thánh đan, một ngàn tám trăm bảy mươi viên, tác dụng của đống đan dược đó dung hợp một chỗ, cho ngươi thực lực lớn mạnh, thế nhưng cũng là để ngươi thành một quả bom”.
“Bây giờ điều ta muốn làm là căn cứ vào tác dụng của ba trăm hai mươi bảy loại thánh đan để dung hợp chúng làm một”.
“Chúng đang xoắn lại với nhau giống như một sợi dây, bây giờ ta muốn tháo sợi dây này ra, nếu phá hủy sai một chỗ thôi là ngươi sẽ xong đời”.
Ba trăm hai mươi bảy loại thánh đan.
Mỗi một loại đều có tác dụng khác nhau.
Muốn hoàn mỹ dung hợp một chỗ, khó sao?
Khó như lên trời! Dương Thanh Vân nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Con tin tưởng sư phụ mà!”
“Nghiêm túc một chút, đừng tưởng rằng mặt trẻ ra thì tâm trí cũng có thể trẻ theo”.
“Hả?”
Dương Thanh Vân sững sờ.
Tần Ninh mang tới một cái gương.
Dương Thanh Vân nhìn mình trong gương, trong nháy mắt ngây người.
Phải biết trước đó hắn ta đã sống vài vạn năm, vẻ bề ngoài là người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi.
Nhưng bây giờ mình trong gương.
Khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt trong veo.
Hiển nhiên là khoảng hai mươi tuổi.
Nhìn qua vô cùng tương xứng với Tần Ninh.
“Sao lại thế...”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta cũng không có cách nào cả, bây giờ sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316190/chuong-3941.html