Thùng thuốc, dược liệu đã được chuẩn bị kỹ càng.
Tần Ninh đặt Dương Thanh Vân vào trong thùng thuốc.
Từng dược liệu được Tần Ninh cho trong đó, khiến người ta phải hoa cả mắt.
Cho dù là Lăng Loạn đạo nhân kiến thức rộng rãi cũng không biết rốt cuộc Tần Ninh đang làm gì.
Thẳng đến ngày hôm sau, sắc trời sáng lên.
Tần Ninh mới ngừng tay lại.
“Ta cần ở đây quan sát bảy ngày, trong bảy ngày này, ai đến cũng không cần gọi ta!”
“Được!”
Lăng Loạn đạo nhân giống như một người bảo vệ trung thực, giờ phút này gật đầu nói.
Trong căn phòng, Dương Thanh Vân ngâm mình bên trong thùng thuốc.
Dược liệu khắp phòng tỏa ra đủ loại ánh sáng, một mùi vị kỳ quái cũng tràn ngập trong phòng.
Giờ phút này Tần Ninh thăm dò nhiệt độ nước.
Dần dần phân loại dược liệu ra để vào bên trong thùng thuốc.
Dược liệu trong thùng thuốc từ từ biến thành màu đỏ, lại từ từ biến thành màu xanh lá... Mà lúc này làn da bên ngoài thân thể Dương Thanh Vân cũng dần dần biến ảo.
Lúc là màu xanh, lúc là màu đỏ.
Cho đến cuối cùng biến thành bóng loáng như cũ.
Màu đỏ trên đó cũng từ từ giảm bớt, ngay cả hai mắt đỏ ngầu cũng bắt đầu dần dần khôi phục lại như trước.
Giờ phút này, sắc trời ngoài phòng đã sáng rõ.
Sắc mặt Tần Ninh trắng nhợt, thở ra một hơi.
Một đêm này nhìn như đơn giản, thế nhưng lại vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316189/chuong-3940.html