Cực Thiên Vương giọng nói mang theo khổ sở.
“U Vương ngươi cũng biết, võ giả đại lục Vạn Thiên dù chết sạch thì có thể làm sao?”
“Ngươi biết sự rộng lớn của thế giới Cửu Thiên đúng không? Vì sao ngươi vẫn để ý những thứ này? Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, thế giới người ăn người, thế giới võ đạo chính là như vậy”.
Tần Ninh cười một tiếng.
“Thì ra là như vậy...”
“Chính là như vậy...”
Bốn vị Tuyết Thiên Vương, Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Mộc Thiên Vương lúc này ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Xưng Vương!
Xưng Thiên Vương!
Là chuyện bao nhiêu người tha thiết mơ ước?
Thành Thánh cũng như vậy!
Cực Thiên Vương đối với theo đuổi thành Thánh đã khiến ông ta quên đi tất cả.
Cho dù quên là vô tình hay cố ý, nhưng sự thật chính là như vậy.
Tần Ninh cũng không nói thêm nữa.
Việc đã đến nước này, cũng không có gì đáng nói.
“Trừ ngươi ra hẳn còn có người khác, còn có người ta không biết”.
Tần Ninh từ từ nói: “Cùng nhau xuất hiện, không phải tốt hơn?”
Lời này vừa nói ra, Cực Thiên Vương cười một tiếng.
Quả thật là như thế.
Chuyện cho tới bây giờ gần như không có gì có thể giấu giếm.
Đế Lâm Thiên nói đúng.
“Dạ Bắc Hiên!”
“Giang Trung Tiên!”
Lúc này Cực Thiên Vương mở miệng nói: “Đi ra đi, không cần thiết gì nữa”.
Hai thân ảnh phá không tới.
Lúc này mọi người bốn phía ánh mắt đờ đẫn.
Cho dù là Tần Ninh lúc này ánh mắt cũng động đậy.
“Giang Trung Tiên…”
“Dạ Bắc Hiên…”
Tần Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316000/chuong-3751.html