Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Tại sao nhìn lão phu giống như thấy đại địch trước mắt, cứ nhìn chằm chằm.
Trấn Thiên Vương...
Tuyết Thiên Vương...
Mộc Thiên Vương...
Vân Thiên Vương...
Đây đều là tứ đại Thiên Vương, nếu liên thủ đánh, ông ta sẽ chết chứ?
Huyền Thiên Vương nhất thời cẩn thận.
Có vấn đề.
Trong thời gian ngắn ông ta không có ở đây, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
“Các ngươi... có phải cấu kết với Ma tộc?”, Huyền Thiên Vương lẩm bẩm.
Mọi người nghe xong ngây ra.
Bọn ta?
Là ông mới có khả năng lớn nhất!
“Sương Nhi!”
Tần Ninh giờ phút này lên tiếng.
“Qua đây”.
Vân Sương Nhi nghe vậy, phi thân lên, đi tới trước người Tần Ninh.
Bàn tay nhẹ nhàng kéo ngón tay nhỏ xíu của Vân Sương Nhi, Tần Ninh nói: “Cô từ khi tiến vào bên trong cấm địa thì luôn đi cùng lão Huyền?”
“Ừ…”
Được Tần Ninh kéo tay, mặt đẹp của Vân Sương Nhi ửng đỏ, tim đập nhanh thình thịch.
“Những năm nay tên nhãi này có bắt nạt cô không?”
Vân Sương Nhi nghe vậy, hì hì cười nói: “Không có đâu...”
“Ông ta sợ công tử, không dám bắt nạt ta đâu!”
Phía dưới, Huyền Thiên Vương nghe vậy, khóe miệng giật một cái.
Ta sợ hắn?
Phì!
Chỉ là lời này lại không thể nói rõ.
Tần Ninh gật đầu một cái, nói: “Vương Giả nhị phẩm, xem ra đúng là không bắt nạt cô, nhưng dạy dỗ này quá kém”.
Nghe thấy lời này, Huyền Thiên Vương muốn ói máu.
Mẹ nó!
Lúc này mới bao nhiêu năm?
Hai mươi năm có không?
Vượt qua cảnh giới lớn soạt soạt soạt, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315999/chuong-3750.html