Tốc độ nhanh như hổ đói vồ mồi.
Đối với quy tắc đất trời trong cấm địa này, biển linh thức của Tần Ninh giống như là một cái bánh nhân thịt, tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.
Giờ phút này, trong cơ thể Tần Ninh, sức mạnh hội tụ.
Biển linh thức bị bào mòn từng chút từng chút một.
Kim Vũ Ưng dang rộng đôi cánh, che lấp cả mặt trời, nó nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tên nhóc này muốn chết phải không?”
Kim Vũ Ưng mờ mịt khó hiểu nói: “Vương Giả loài người ở trong Yêu Tháp Sơn bị rất nhiều hạn chế, bây giờ mà phóng ra biển linh thức, đất trời sẽ nuốt chửng biển linh thức của hắn”.
“Đâu phải chỉ có nơi này!”
Hổ Vương Hắc Yên cười nhạo nói: “Tuyệt Mệnh Linh cốc, vùng biển Thiên Ngoại, Huyền Thiên Sơn và Tuyết Vực Băng Nguyên, có nơi nào mà không cắn nuốt biển linh thức của Vương Giả loài người?”
Giờ phút này, ánh mất mấy con thú này đều khẽ dao động.
Tần Ninh chắc chắn là muốn chết! Nhưng mà lúc này, Tần Ninh vẫn ngồi im không động đậy.
Dường như người mà năm đại Thú Vương đang thảo luận không phải là hắn.
“Thú tộc nhất mạch của ta cũng được xem như là được một vùng đất trời này quan tâm”.
Huyền Tê Kim Giác nhịn không được nói: “Lúc này mà ngưng tụ biển linh thức, đối với ta có rất nhiều chỗ tốt, nhưng đồng thời đối với loài người cũng có lực áp chế rất lớn!”
“Kẻ này…muốn làm cái gì?”
Lúc này, mấy con thú đều không hiểu được hành động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315952/chuong-3703.html