Ánh mắt Tần Ninh ẩn chứa một tia nghi ngờ.
Nhưng mà hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Giờ phút này, U Tiêu Tiêu đang ngồi xếp bằng trên lưng của Huyền Quy Phục Địa, linh thức mở rộng, biển linh thức cũng mở lớn, phóng ra ngoài.
Lúc này, trong lòng Huyền Quy Phục Địa bỗng nhiên run lên.
Nhưng mà, cảm giác run rẩy kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi nhanh chóng biến mất.
“Cô bé này, có chút kỳ quái”.
Huyền Quy Phục Địa thì thầm nói.
“Điều này là đương nhiên!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu không thì hai người chúng ta tuỳ tiện tiến vào Yêu Tháp Sơn, không phải là tự tìm đường chết hay sao?”
Ánh mắt Huyền Quy Phục Địa xuất hiện chút biến hoá.
Kẻ tên Tần Ninh đang ở trước mắt này thực ra không có gì đặc biệt.
Nhưng mà cô gái kia, làm cho nó cảm nhận được một sự khác thường.
Không biết vì sao lại khiến cho đáy lòng nó xuất hiện một tia kiêng kị.
Điều này…Rất không bình thường.
Tần Ninh cũng lười phải nói nhiều.
Bản chất của thần thú khác hẳn với linh thú, huyền thú, hay thánh thú.
Thần thú có thể biến thành hình người, ngay từ khi sinh ra nó đã có thể làm được như vậy.
Mà mãnh thú lại không giống vậy.
Nói đi nói lại, vẫn là do sự khác nhau của huyết mạch.
Huyết mạch của U Tiêu Tiêu chưa được chân chính phóng thích đến mức hào quang vạn dặm.
Nếu không, cho dù bây giờ U Tiêu Tiêu chỉ là Vương Giả nhất phẩm, thì khi phô bày khí thế, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315951/chuong-3702.html