Cốc Tân Nguyệt xoay người qua hướng khác, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia xuất hiện ngay bên cạnh làm cho trái tim đang căng thẳng của nàng dần được thả lỏng.
Ngoại trừ Tần Ninh ra thì còn có thể là ai nữa chứ!
"Chàng không sao chứ..."
"Không chết được đâu".
Tần Ninh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Cốc Tân Nguyệt, hắn cười nói: "Không nên đột phá lên cảnh giới Vương Giả ở đây, nếu làm như vậy thì ngay cả ta cũng không có cách nào bảo vệ an toàn cho nàng được".
Cốc Tân Nguyệt gật đầu, nước mắt rưng rưng vương trên khóe mi.
Một đòn của Văn Vương.
Nếu Tần Ninh dùng toàn lực để đối phó thì tất nhiên là nàng sẽ không phải lo lắng đến như vậy.
Nhưng mà Tần Ninh đã hòa mình vào trong Thánh Trận, sao chàng có thể đỡ được nổi chứ?
Trong giây phút ấy, khi nhìn thấy tinh chủ Văn Hiên trở thành Văn Vương thì sự lạnh lẽo đã ngập tràn trong lòng nàng.
Diệp Viên Viên ở phía dưới thấy được mọi chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ninh không sao cả.
Không có việc gì là tốt rồi.
Thân hình Diệp Viên Viên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Một dòng nước ôm lấy thân thể của Diệp Viên Viên, đỡ lấy nàng, ba người Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương vội vàng chạy tới.
"Hai vị sư nương không sao chứ?"
Thạch Cảm Đương vội vã nói.
Nghe thấy bốn chữ hai vị sư nương này, Diệp Viên Viên trừng Thạch Cảm Đương một cái.
Thạch Cảm Đương giả vờ ho khụ khụ, nói: "Sư phụ chắc chắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315880/chuong-3631.html