Chương trước
Chương sau

Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Mọi người đều không phản ứng kịp.
Một giây trước mọi người đều cho rằng Cổ Chấn hẳn phải chết.
Văn Hiên sắp xưng Vương, thực lực cường đại đáng sợ, Cổ Chấn không phải là đối thủ.
Thậm chí ngay cả bản thân Cổ Chấn cũng cho là như vậy.
Nhưng giây tiếp theo lại thay đổi nhận thức của đám người.
Đất Cực Lạc Tiên trực tiếp đánh tới Tần Ninh.
“Tần Ninh!”
“Tần Ninh!”
Hai người Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên trong nháy mắt bỏ đối thủ qua một bên.
Chỉ là Võ Ly Thiên, Ứng Tường và Tôn Độn đâu để cho hai người được như ý nguyện.
Xa xa phu nhân Tiên Nhân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi kinh hãi.
Tần Ninh...
“Tên khốn này, hỗn chiến như thế sao có thể khinh thường vậy…”, tuy là Tiên Nhân mắng nhưng không khó nghe ra nỗi lo âu trong giọng điệu.
Tần Ninh không thể chết được.

Nếu không Dương Thanh Vân sẽ điên mất.
Dương Thanh Vân đợi vị sư tôn này của mình tám vạn năm.
Nếu Tần Ninh xảy ra bất trắc, vậy thì còn khó chịu hơn so với giết Dương Thanh Vân.
Lúc này mọi người đều trợn tròn mắt.
Mà ở trong cổ thành kia, Lôi Điện Thánh Long điên cuồng tàn sát con rối, cơ thể bây giờ thậm chí cũng run lên, động tác trở nên chậm chạp.
Tiếng nổ vang khắp cổ thành, thậm chí xuất hiện bụi mù cuồn cuộn, xông thẳng lên bầu trời cao ngàn trượng.
Văn Hiên - một vị sắp xưng Vương tồn tại vô cùng gần với Vương Giả, toàn lực nhất kích.
Chỉ Cửu Anh làm sao có thể chống cự.
Lúc này ánh mắt Võ Ly Thiên vui mừng.
“Cửu tiên sinh?”
Nhìn về phía tinh chủ Văn Hiên, Võ Ly Thiên không chắc chắn nói.
“Một đám phế vật!”
Văn Hiên bây giờ đứng chắp tay, ông ta đứng yên trời cao lãnh đạm nói: “Kế hoạch chu đáo như vậy cũng không làm tốt, Đế Lâm Thiên dạy dỗ các ngươi thế sao?”
Nghe thấy lời này sắc mặt Võ Ly Thiên trầm xuống.
Mọi người đều là Bán Vương, ngươi chỉ mạnh hơn ta một chút mà thôi, giả bộ cái gì?
Văn Hiên lạnh lùng nói: “Còn cần bổn vương đích thân ra tay”.
Lời vừa dứt.
Khuôn mặt tinh chủ Văn Hiên lúc này thay đổi.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, khí tức trong mơ hồ lúc này gầm thét, tựa như muốn xé trời đất.
“Văn Vương Văn Hiên!”
Bây giờ một vài lão ngoan đồng trong đám người hô lên kinh hãi.
Lão trưởng tộc Bắc Đẩu Minh của Bắc Đẩu Thế gia lúc này thần thái sợ hãi.
“Văn Vương Văn Hiên chính là tinh chủ Văn Hiên của đạo quán Thái Cực…”, lúc này tất cả mọi người đều ngây ra.
Điều này sao có thể! Văn Hiên lạnh lùng nói: “Tên của bổn vương sao có người dùng lại?”
“Tinh chủ Văn Hiên đạo quán Thái Cực sớm đã bị bổn vương giết chết. Bổn vương chỉ là dựa vào thân phận tinh chủ Văn Hiên mai phục ở đạo quán Thái Cực”.
“Không thể nào!”
Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu của Thính Tuyết Sơn trang quát lên: “Ngươi xứng với Thiên Vương cái gì?”
“Hừ, Cực Thiên Vương đã không màng thế sự, Bi Vương tu vi mặc dù mạnh, nhưng bổn vương cũng là Vương Giả, há có thể dễ dàng phát hiện ra bổn vương?”
“Hơn nữa thuật biến hóa của ta, Bi Vương… cũng không thể nhìn ra”.
Văn Hiên, không.
Bây giờ là Văn Vương! Đường chủ Chu Dịch của Ngự Hư tông trầm giọng nói: “Dù vậy, ngươi là Vương Giả, làm sao có thể bước vào biển Thiên Hải, không chịu sự hạn chế của lực thiên địa?”
“Bổn vương cần giải thích cho ngươi sao?”
Văn Vương hờ hững nói.
“Hai phế vật Võ Ly Thiên và Ứng Tường, chút chuyện này cũng không làm được, các chủ Thiên Đế các ngươi thực lực quá mạnh, nhưng dùng người không ổn!”
Lời mắng nhiếc này hai người Võ Ly Thiên và Ứng Tường căn bản không dám trả lời.
Vương Giả! Một vị Vương Giả lại ẩn núp ở trong đám người, tránh né cấm chế thiên địa của biển Thiên Ngoại.
Điều này sao có thể! Đừng nói là những người khác, bọn họ mặt cũng đầy kinh ngạc.
“Cửu tiên sinh bớt giận...”, Võ Ly Thiên nở nụ cười nói.
“Chỉ là một vị mới lên Bán Vương, hai người các ngươi còn phí công như vậy?”
Văn Vương hừ lạnh một tiếng, một tay túm ra.
Một đường khí tức hào hùng gần như xé rách thiên địa, bao trùm về phía Cốc Tân Nguyệt.
Bức tranh trong tay Cốc Tân Nguyệt lúc này bất ngờ ngưng tụ linh thuẫn, trực tiếp đụng tới.
Bùm… Chỉ là tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Cốc Tân Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh thụt lùi.
Nàng ta là cảnh giới Bán Vương, cường độ linh thức chín vạn mét, rất rất mạnh.
Nhưng đối mặt với Võ Ly Thiên và Ứng Tường, hơn nữa thêm Văn Vương ra tay nàng ta cũng không đỡ được.
Một tiếng đùng đoàng đập vào phía dưới, thân ảnh Cốc Tân Nguyệt chật vật không chịu nổi.
Văn Vương một chỉ bắn ra, trực tiếp giết về phía Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên lúc này thân ảnh thụt lùi, nhưng không né tránh nổi.
Một tiếng phụt, phần bụng xuất hiện lỗ máu, toàn thân Diệp Viên Viên không ổn định, rơi xuống đất.
“Mẹ kiếp!”
Thạch Cảm Đương lúc này mắng một câu: “Ngươi xong rồi!”
Văn Vương liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương, hừ lạnh một tiếng.
Bây giờ Võ Ly Thiên, Ứng Tường, Tôn Độn, Hồng Nguyên Kiệt và Cổ Chấn đều thoát thân.
Cổ Chấn liếc nhìn Văn Hiên, không có mở miệng.
Thực lực Văn Hiên mạnh mẽ, vừa rồi rõ ràng có thể không cần đến ông ta, trực tiếp ra tay chấn giết Tần Ninh.
Nhưng tên nhãi này cứ hết lần này đến lần khác đem ông ta ra diễn trò.
Chẳng qua Văn Hiên chính là Vương Giả Văn Vương.
Cho dù bất mãn nhưng ông ta cũng không dám mở miệng.
Đồng thời.
Đường chủ Chu Dịch, Tuyết Vương sứ Nguyên Mậu và phu nhân Tiên Nhân, đám người Bắc Đẩu Minh sắc mặt khó coi.
Văn Vương! Văn Vương nổi tiếng đại lục Vạn Thiên lại giết tinh chủ Văn Hiên đạo quán Thái Cực, cướp lấy thân phận để ẩn nấp bên trong đạo quán Thái Cực.
Cánh tay của Thiên Đế các đã thi triển đến bước này rồi.
Hôm nay, lâm nguy!
Ánh mắt Văn Vương lúc này nhìn về phía trung tâm cổ thành.
Một kích vừa rồi không phải một kích của Bán Vương, không phải một kích kế cận Vương Giả, mà là một kích chính xác của Vương Giả! Hung thú kia không gánh nổi.
Tần Ninh đang phân tâm trong thánh trận, lại càng không gánh nổi.
Chỉ là mười tôn Thánh Khôi tổn thất bốn tôn, tất cả những điều này đều là nhờ Tần Ninh, quả thực đáng ghét.
“Tên Tần Ninh này tốc độ xảo trá, bổn vương cũng sẽ không khinh thường!”
“Tuy nói một kích vừa rồi có thể chết”.
“Nhưng vẫn phải xác định một chút mới được”.
Lời Văn Vương vừa dứt, lúc này sức mạnh bên trong cơ thể bùng nổ, dưới chân lại xuất hiện đất Cực Lạc Tiên.
Một mảnh đất chu vi mười dặm hóa thành trăm dặm, lúc này ngưng tụ ra.
“Ngươi dám!”
Một giọng nói khẽ lạnh lùng vang lên.
Một thân ảnh lúc này bay lên trời.
Chính là Cốc Tân Nguyệt.
Bây giờ cơ thể bốn phía của Cốc Tân Nguyệt tụ tập linh thức, biển linh thức cường độ chín vạn mét bộc phát ra khí thế cường đại.
“Linh thức khác với Bán Vương tầm thường, nhưng ngươi không phải là Vương Giả thì không thể là đối thủ của Vương Giả”.
Ánh mắt Văn Vương run lên.
“Vậy thì ta tấn thăng làm Vương!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, trong chớp nhoáng, linh thức chen chúc hội tụ, lại trong mơ hồ ngưng tụ thành đại dương.
Cốc Tân Nguyệt đè ép linh thức của minh, chuẩn bị tụ tập biển linh thức.
Tụ tập linh hải.
Phá cảnh giới Vương.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Cốc tỷ tỷ không được, nơi này là biển Thiên Ngoại”.
Diệp Viên Viên vội vàng nói.
“Hắn có thể, ta cũng có thể”.
Cốc Tân Nguyệt lại mở miệng, linh thức trong cơ thể cũng không tiêu tán.
“Hắn có thể, cô không thể!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Cốc Tân Nguyệt, giọng nói dịu dàng vang lên.
“Tên nhãi này đã che phủ khí cơ của mình, thứ dựa vào là một món vương khí độc đáo, cho nên không bị quy tắc thiên địa bao trùm, cô thì không!”
Nghe đến lời này, thân thể Cốc Tân Nguyệt khẽ run lên.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.