Tên Tần Ninh này quá đáng ghét! Ngày trước tên đàn ông nào gặp nàng ta, không phải nịnh hót thì cũng tao nhã lễ phép.
Tần Ninh căn bản không để ý.
Liên tưởng đến dung nhan của Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên bên cạnh Tần Ninh không kém chút nào so với mình, trong lòng Tuyết Kiêu Dung cũng hơi thư thái.
Tên nhãi này diễm phúc lớn! Chỉ là dù sao nàng ta cũng là viên minh châu trong tay Thính Tuyết Sơn trang, nhân vật dẫn quân đời này.
Ít nhất Tần Ninh cũng phải tôn trọng thân phận của nàng ta chút chứ?
Lúc này Tần Ninh nhìn về hướng thông đạo phía trước.
Còn suy nghĩ trong lòng Tuyết Kiêu Dung, hắn lười quản.
Chỗ này có chút cổ quái.
Dần dần sau khi hai người tiên vào độ sâu ngàn mét, thông đạo phía trước thông suốt rộng rãi, xuất hiện một tòa quảng trường.
Quảng trường đều trải thảm nham thạch hoa văn.
Một đài tế ở giữa đường kính mười mét, cao mười mét.
Mà ở trên đài tế, một đôi tay yên lặng treo giữa không trung.
Tuyết Kiêu Dung thấy cảnh này, tâm thần căng thẳng.
Đây là chỗ cổ quái gì đây?
Một đôi tay! Lúc này ánh mắt Tần Ninh quét qua đôi tay kia, nhìn về bốn phía quảng trường.
Vách đá mài rất bóng loáng, mang theo dấu vết từng đường văn ấn.
Chỉ là những văn ấn kia không nhìn kỹ thì không phân biệt được.
“Thú vị…”, lúc này khóe miệng Tần Ninh khẽ nhếch, cười cười nói.
“Thú vị gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315814/chuong-3565.html